Chung Ly đang bận rộn trong nhà bếp, đột nhiên nghe thấy tạp âm không nhỏ truyền đến từ ngoài cửa.
Chung Ly tò mò đi ra ngoài.
Hình như thuyền trưởng thu nhận thuyền viên mới.
Người ở mọi góc trên thuyền đều đi ra, toàn bộ người từng thấy qua, chưa thấy qua đều xúm lại trên boong thuyền.
Chung Ly chen vào trong đám người cùng nhau nhìn xung quanh.
Người bên cạnh bàn luận rối rít.
“Thuyền trưởng lại tự mình đi đón, chắc chắn tên mới đến lai lịch không nhỏ.”
“Gần đây thuyền trưởng vì chuyện đi tìm nhân ngư đã bận rộn đến nỗi sứt đầu mẻ trán.”
“Không chừng là mời trợ thủ đến giúp.”
Trước khi rời khỏi nhà bếp, Chung Ly đã lấy trộm một nắm hạt đậu, đứng bên cạnh vừa nghe người khác nghị luận vừa “lộp rộp”, “lộp rộp” cắn hạt đậu.
Trợ thủ? Chung Ly cười đùa nghĩ, sẽ không phải là cái tên Siren đó chứ?
“Ha hả… Ha… Hả!” Tầm mắt Chung Ly quét qua một cái, thuyền trưởng đã dẫn một người đi đến.
Mái tóc màu bạc chạm vai được buộc lên bằng một sợi dây, ngũ quan sâu sắc tinh tế, đôi mắt cứ như đại dương xanh thẳm. Đây không phải là con cá nướng to lớn kia sao!
Nhưng mà… Ánh mắt Chung Ly dời xuống phía dưới, đúng vậy, là hai chân của con người, thon dài thẳng tắp, ngay cả vóc dáng của hắn còn cao hơn thuyền trưởng một chút.
Chung Ly há hốc miệng, mấy hạt đậu trong tay đều rơi xuống đất.
Bên ngoài phóng đại như vậy, vẫn là động vật lưỡng cư.
Hạt đậu “lộc cộc”, “lộc cộc” lăn đến chân Siren.
Cúi người, Siren nhặt đậu lên. Vẻ mặt mang theo ý cười.
Chung Ly cảm thấy, khoảnh khắc Siren ngẩng đầu, ánh mắt nhìn y, trong mắt lộ ra ý cười trêu đùa.
“Ta gọi là Tu.” Giọng nhân ngư đặc biệt ưu mỹ gần như làm say mê tất cả các thuyền viên.
Toàn bộ người bên cạnh Chung Ly đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Siren.
Chung Ly tức giận đột nhiên nghĩ: Giả vờ! Tiếp tục giả vờ! Sẽ có một ngày tôi đem nướng anh rồi ăn luôn!
Cử chỉ Siren nho nhã lễ độ, cứ như một con thiên nga trắng đứng giữa đám anh vũ huyên náo. (anh vũ: con vẹt.)
Thế là, bầy anh vũ này càng thêm huyên náo.
Thỉnh thoảng sẽ có thuyền viên tiến lên bắt chuyện với Siren. Cho đến khi Manson dẫn Siren vào khoang thuyền.
Xế chiều, bởi vì Ian bị thuyền trưởng sai đi làm chuyện khác.
Chung Ly lại đảm nhận nhiệm vụ lau boong thuyền. Thùng nước và bàn chải đã lâu không gặp lại vào tay Chung Ly.
Nhận mệnh quỳ gối trên boong thuyền, Chung Ly bắt đầu gắng sức chà lau.
An bên cạnh nhàn rỗi ngồi an nhàn trên thùng gỗ cắn quả táo.
“Tại sao bọn họ không kêu cậu lau boong tàu?”
“Có lẽ là do anh tương đối chuyên nghiệp nha.” An cắn miếng táo trả lời. “Ừm… Thuyền viên tên Tu mới đến hôm nay hình như rất được hoan nghênh.”
“Sao? Cậu thích anh ta?” Chung Ly dừng việc trên tay, ngẩng đầu.
“Không không không! Tôi vẫn chỉ thích con gái.”
Ha Hả… Con gái… Quét mắt nhìn vóc người một mét sáu mươi mấy của An. Nhớ lại mấy tháng trước, y và An bị kéo đến nơi trong truyền thuyết – khu phố đèn đỏ.
Mấy cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp vươn tay kéo họ, mùi phấn nồng nặc khiến Chung Ly hắt hơi vài cái.
Chung Ly là một thiếu niên tốt, kiên quyết từ chối bài bạc m@ túy đồi trụy, chỉ ngồi ở bên quầy bar uống một ly rượu, nhìn người bên cạnh dần dần bị lôi đi.
Cũng không lâu lắm liền nhìn thấy An nổi giận đùng đùng đi đến quầy bar. Miệng hậm hực.
“Đáng chết, mấy cô gái đó lại nói, không dám ra tay với trẻ em, đó là phạm tội.” An cầm một ly rượu, uống cạn. “Tôi mà lại giống một đứa trẻ sao! Tôi đã 17!”
Cái này có lẽ là do vóc người thấp bé và gương mặt non nớt của An gây họa.
Cho đến bây giờ An cũng chưa từng được con gái yêu thích. Mỗi lần ra trận đều thất bại. Vì vậy đều bị đám người cùng thuyền cười nhạo thật lâu.
“Sao anh nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”
Chung Ly lắc lắc đầu, “Không có gì.”
“Anh cũng nên cách xa tên đó một chút, cái gì càng đẹp càng độc, giống như trong truyền thuyết hải yêu mê hoặc lòng người.” An nghiêm túc nói.
Chúc mừng, cậu đoán đúng rồi…! Trong lòng Chung Ly thầm vỗ tay vì lời nói của An.
Tuy nhiên cách xa tên đó một chút, y làm không được.
Vì để ăn được cá nướng lớn, cứ mỗi tối đúng giờ hắn sẽ dạy y học ngoại ngữ.