Dưới sự dẫn dắt của tôi, những tài nguyên trước kia dần dần trả về tay Giang Giai, từ phố lớn đến ngõ nhỏ một lần nữa tràn ngập quảng cáo do em ấy làm đại diện, đám người “mượn gió bẻ măng” nay cũng bắt đầu theo đuôi tâng bốc em.
Chà, cũng vì thế mà giờ anh trai Giang Giai đối đầu với tôi, khiến tôi không thể không thoát khỏi trạng thái nửa về hưu, quay về với trạng thái cuồng công việc. Tăng ca giờ mới là trạng thái bình thường của tôi, có đôi khi tôi bận đến nỗi không nhận nổi cuộc gọi video của Cao Lãng, hết việc này đến việc khác cứ thế kéo tới, gạt tàn trên bàn luôn chất đầy tàn thuốc.
Tối hôm ấy Cao Lãng lại gọi video cho tôi, tôi nghĩ vài giây rồi nhấn nghe, gương mặt bảnh trai của Cao Lãng dưới ống kính phía bên kia khiến sự mệt mỏi và bực bội trong lòng tôi tiêu tan ít nhiều, tôi rít một hơi thuốc lá, cười mở lời: “Nhớ tôi à?”
Em ngoan ngoãn gật đầu, “Lâu lắm rồi anh không đến thăm em.”
“Dạo này bận quá, qua đoạn thời gian ngắn nữa tôi sẽ đến thăm em.”
Em nghe vậy không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi bằng đôi mắt tưởng chừng như có những vụn sao trời bên trong, tôi thấy thế mà trái tim tan chảy, đổi giọng dịu dàng hơn: “Tôi sẽ giữ lời mà, cùng lắm là một tuần nữa thôi, rồi tôi sẽ đến thăm em nhé, được không?”
“Vậy em sẽ đợi anh đến ạ.”
Chưa trò chuyện với Cao Lãng được mấy câu thư ký đã vào nhắc tôi sắp đến giờ họp, tôi đành phải tiếc nuối hôn Cao Lãng qua màn hình rồi cúp máy.
Cuộc họp rườm rà kéo dài đến tận sáng sớm mới kết thúc, song chí ít lần này đã giải quyết được phần lớn vấn đề tồn đọng trong cuộc họp trước đó, tuy rằng hoàn toàn lật đổ anh trai Giang Giai là điều không thể nhưng chống lại anh ta thì không thành vấn đề.
Thân thể mỏi mệt nhưng tinh thần vẫn phấn chấn là loại cảm giác cực kỳ khó chịu, đầu tôi cứ âm ỉ đau, bèn tựa lưng vào ghế ngắm nhìn màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, ngây người hồi lâu, tôi nghĩ rồi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn đầu tiên cho Giang Giai:
“Ngoại trừ một nụ hôn, em chẳng cho tôi gì cả, rồi lại khiến tôi làm nhiều điều đến thế vì em.”
Gửi xong, nghĩ mấy giây, tôi lại nhấn nút thu hồi, vì tôi cảm thấy mấy câu mình nói cứ sĩ diện hão, thậm chí nghe còn hơi tủi thân thế nào ấy, cứ như là… như là tôi đang tranh công vậy.
Tôi đóng điện thoại ném bừa lên bàn rồi rút một điếu thuốc ra châm, ung dung ngửa đầu thổi một làn khói vào không khí.
“Brừ brừ”, điện thoại trên mặt bàn rung mấy hồi, màn hình điện thoại sáng lên, tôi duỗi tay mở khoá màn hình, Giang Giai gửi tin nhắn tới: “Lỗi của em, khi nào ngài rảnh thì tới tìm em, em sẽ đền bù cho ngài nhé.”
“Nói dễ nghe thật đấy.” Tôi lầm bầm sau khi đọc xong tin nhắn, khoé miệng cong lên lúc nào chẳng hay.
Bận rộn liên tiếp mấy ngày, cuối cùng cũng sắp xếp xong xuôi trong một buổi chiều nào đó, những nhân viên quản lý khác trong công ty thở phào nhẹ nhõm, nghe tôi thông báo tiền thưởng của mọi người tăng gấp đôi, bầu không khí ngột ngạt bủa vây khắp công ty trong khoảng thời gian này mới hoàn toàn tan biến.
Về nhà với tâm trạng vui vẻ, tôi rửa mặt rồi lao mình lên chiếc giường lớn, vùi đầu trong chăn nghỉ ngơi, có trời mới biết dạo gần đây tôi đã thiếu bao nhiêu giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy đã là nửa đêm, tôi mò mẫm tìm điện thoại đang đặt chế độ im lặng trên đầu giường, mắt nhắm mắt mở mở khoá điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ Cao Lãng, tôi bèn gọi lại, chẳng mấy chốc đã được kết nối, tôi nhét một chiếc gối vào lòng mình sau đó ngái ngủ nhìn em.
Chất giọng Cao Lãng vốn đã ấm áp, thấy tôi nằm trên giường càng thêm dịu dàng, cả hai mới trò chuyện vài câu mà nghe giọng em tôi lại buồn ngủ, “Em cho tôi xem cái gì kích thích đi, không thì tôi ngủ quên mất đấy.”
Cao Lãng nghe vậy bật cười, hình ảnh lắc vài cái mới cố định, em dịch ra xa ống kính để tôi có thể trông thấy nửa thân trên của em, em cởi áo ngủ, tôi nhíu mày nhìn cơ bụng em: “Có thế thôi hả?”
“Vậy anh còn muốn xem gì nữa nào?”
Tôi nghe vậy mới cười: “Xem cái khác đi, ví dụ như thứ anh thích ấy.”
Đến khi Cao Lãng cởi quần ngủ tuốt dương v*t trước màn hình tôi mới thấy hơi hối hận: Cảm giác nhìn mà không ăn được khó chịu quá.
Lỗ mềm kêu gào bất mãn vì trống rỗng, tôi không còn cách nào khác ngoài tự duỗi tay ra sau, kinh nghiệm đầy mình tìm đến điểm mẫn cảm, không ngừng ấn xoa nơi ấy.
Dần dần, tôi bắt đầu khẽ rên, Cao Lãng nghe thấy thế, dương v*t phun từng dòng chất nhầy, tiếng nước nhỏ vụn phát ra bởi động tác tuốt sục truyền theo đường sóng điện.
Nghe âm thanh nhìn hình ảnh khiến tôi càng thêm hứng tình, lỗ mềm ngậm chặt ngón tay, dâm đãng đến mức chính bản thân tôi còn thấy xấu hổ, vậy nên tôi không dám vén chăn lên, chỉ đành nhờ nó che lấp cảnh tượng tôi tự chơi mình.
Cao Lãng chăm chú nhìn bờ ngực tôi để lộ bởi áo ngủ rộng mở, hai viên đậu hồng bị em nhìn càng lúc càng cứng, run rẩy đứng thẳng giữa không khí, đầu lưỡi em liếm ngang qua môi, bắt đầu lút tuốt thật nhanh, mãi lâu sau mới bắn ra, cùng khoảng thời gian đó tôi đã chơi lỗ mềm đến bắn ra mấy lần rồi.
“Ngày mai anh đến thăm em không ạ?” Vì vừa lên đỉnh xong nên âm cuối em phát ra hơi khàn, dường như rót mật khiến trái tim tôi suýt tan thành vũng nước, bèn vừa thở gấp vừa gật đầu.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi nhìn ga trải giường ướt đẫm tinh dịch, thở dài, chịu thương chịu khó thay ga trải giường rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai ơi ngày mai, ngày mai tới là tôi được ăn thịt rồi.