Lỗ mềm bị khoan chưa từng ngừng một nhịp, hai hạt đậu hồng trước ngực sưng tấy do bị se cắn hết lần này đến lần khác. Nửa thân trên của tôi nghiêng về phía trước dựa vào lòng Giang Giai, mỗi khi tôi nhìn em bằng đôi mắt mờ mịt đẫm lệ, em sẽ cúi đầu liếm hôn môi tôi.
Tay tôi bị Giang Giai nắm lấy bao quanh dương v*t của em không ngừng tuốt trụ, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay khiến tôi càng hứng tình mà run rẩy cơ thể. Cuối cùng tôi bắn ra trong tiếng khóc rên nghẹn ngào.
Song giọt nước mắt chảy dọc khoé mắt tôi chẳng hề khiến hai em ấy đau lòng, hai em ấy vẫn cứ kẹp tôi ở giữa, tra tấn tôi như thể không biết mệt mỏi là gì, đến khi mọi chuyện kết thúc, tôi rã rời thậm chí không thể đứng nổi.
Tôi chẳng hơi sức đầu mà mắng các em ấy nữa, tự rút mấy tờ giấy lau người bằng đôi tay run lẩy bẩy. Giang Giai thấy thế dịu dàng đoạt giấy lau giúp tôi, nếu bỏ qua bộ quần áo bị tôi vấy bẩn thì trông em vẫn giống một chàng hoàng tử lắm.
Sau một lát nghỉ ngơi, tôi lấy lại được chút sức lực, lý trí cũng dần quay về với não bộ. Rõ ràng khi làm chuyện ấy thì chẳng phải bận tâm gì, thế mà kết thúc cái là cả sự xấu hổ lẫn sự hối hận cứ thế chen nhau ùa vào lòng tôi, nên tôi đành nhìn chòng chọc mặt sàn, trốn tránh không dám nhìn thẳng các em.
“Lần sau đừng làm vậy nữa.” Nói rồi tôi đứng dậy định bụng rời khỏi, nhưng Cao Lãng giữ tay tôi lại.
“Anh ơi anh phải đi ngay ạ? Rõ ràng anh đã đồng ý ở lại với em rồi mà…” Em vừa nói bằng giọng đầy tủi hờn vừa kéo tôi đến đối diện với em.
“Anh chờ em trong khách sạn được không anh? Tối nay quay xong cảnh kia là em sẽ đến tìm anh ngay, ngày mai em không phải quay cảnh nào cả nên em có thể ở bên anh cả ngày.” Em nhìn tôi không chớp mắt, dịu dàng nói, “Đến khi ấy anh muốn làm gì cũng được ạ, em sẽ nghe anh hết.” Tôi chẳng thể nào từ chối nổi ánh mắt cầu xin của em, đành phải gật đầu, Cao Lãng thấy thế mỉm cười hôn lên má tôi.
Không lâu sau Cao Lãng lại phải ra ngoài quay phim, cả phòng nghỉ tạm thời chỉ có tôi và Giang Giai.
“Em không đi quay à?”
“Cảnh của em ngày mai mới quay.”
Tôi khẽ gật, bỗng chốc không biết nên nói gì tiếp theo, sự im lặng phủ kín hai chúng tôi.
“Lát nữa để em đưa sếp Trần về khách sạn nhé, tình cờ hôm nay em cũng được rảnh.” Tôi cân nhắc một lát rồi đồng ý.
Kết quả là khi tới khách sạn, tôi không thể nói chính xác đã có chuyện gì đã xảy ra, nhưng tóm lại chúng tôi cuốn nhau lên đến tận trên giường.
Tôi quỳ sấp, khẽ giọng rên rỉ, cơ thể liên tục nẩy về phía trước do lực va chạm từ phía sau. Một tay Giang Giai giữ eo tôi, một tay khác không ngừng mơn trớn vò nắn mông tôi, thậm chí đôi khi còn vỗ đánh khiến thịt mông căng mọng nảy thành sóng thịt, lỗ mềm lẳng lơ thít chặt hơn theo từng cú vỗ.
Sau một tiếng rên cao vút, tôi bị em vừa ôm eo vừa kéo cổ tay dậy, chúng tôi ngồi quỳ cùng một tư thế, chỉ có điều em thì ngồi quỳ khoan tôi, còn tôi chỉ có thể ngồi quỳ nửa dựa vào người em, ngâm nga rên rỉ theo động tác không hề gián đoạn của em.
Một tay em ghì chặt hông tôi để tôi không thể trốn thoát, tay còn lại nhanh chóng vuốt ve dương v*t đang cương thẳng tắp của tôi, chất nhầy chảy từ quy đầu liên tiếp bị em quét sạch sau đó chà thành bọt trắng trong quá trình tuốt trụ.
Em cười khẽ, ghé sát vào tai tôi trêu chọc: “Ngài thích đến vậy à? Hm? Sao lại chảy nhiều nước thế này?”
Tôi bị giã đến mức lâng lâng như đang bước trên mây, cánh tay vòng ra sau khoác lên cổ em, quay đầu nói bằng chất giọng dính nhớp, “Thích… Thích lắm…” đồng thời vội vàng dò dẫm môi em, vươn đầu lưỡi đầy thèm muốn, em cười há miệng mời tôi tiến vào tìm kiếm niềm khoái lạc.
dương v*t kịch liệt run rẩy mấy hồi, tôi bắn ra trong cơn cực khoái, tiếng rên rỉ mang âm rung của tôi bị ngăn chặn bởi môi lưỡi của Giang Giai, tôi đón nhận nụ hôn đột nhiên trở nên tàn nhẫn đến lạ của em bằng đôi mắt mịt mờ đẫm lệ.
Mãi đến khi tôi cảm thấy mình sắp cạn hơi, Giang Giai mới buông tha tôi, đồng thời em cũng buông cánh tay đang ôm chặt tôi, cả người tôi mềm nhũn ngã ập về phía trước. Thấy tôi nằm nhoài ra giường Giang Giai cũng nằm xuống theo.
Thân dưới chúng tôi vẫn đang gắn chặt lấy nhau, em gập cánh tay nửa chống cơ thể đè lên cơ thể tôi, em châm chước tôi mới bắn chưa lâu nên chỉ đẩy hông với biên độ nhỏ. Khoái cảm ấm áp dịu dàng bao bọc lấy tôi, tôi híp mắt đắm chìm trong đó. Lỗ mềm không ngừng tiết dịch, tiếng thở khẽ của tôi đôi khi hoà lẫn vào giữa những tiếng nước nhỏ vụn.
Giang Giai giã rất chậm, lần nào cũng thong thả đâm vào, thong thả nhấp đến nơi sâu nhất của tôi, rồi lại thong thả rút ra, dương v*t của em đẩy căng tầng tầng lớp lớp thịt mềm, tỉ mỉ an ủi từng tấc một.
Giữa lúc tôi đang bị chơi đến ngây ngất, chuông điện thoại bên cạnh bỗng vang lên, tôi cố gắng điều chỉnh tiêu cự thì thấy đó là cuộc gọi video đến từ Cao Lãng. Tôi run rẩy duỗi tay lấy điện thoại, rồi lại run rẩy cầm nó, lưỡng lự không biết phải làm sao. Tôi muốn nhận lắm, nhưng hiện tại tôi đang bị Giang Giai đè trên giường làm tình cơ mà; nhưng nếu tôi tắt máy thì sau này phải giải thích thế nào với Cao Lãng đây.
Tôi thì đang do dự đấy mà Giang Giai lại đột nhiên tăng nhanh tần suất đóng cọc khiến tay tôi run lên, để trượt điện thoại khỏi đầu ngón tay, ngón tay chạm lướt vào màn hình, video được kết nối, giọng Cao Lãng vang lên: “Anh ơi em vừa quay xong một cảnh, buổi tối quay thêm một cảnh nữa là xong rồi ạ, anh ơi?”
Ngoài camera, tôi cắn môi nén tiếng rên ỉ, nhưng Giang Giai cứ giã tôi như một kẻ điên vậy. Tư thế này vốn đã có thể đâm rất sâu rồi, em lại còn đâm mạnh như thế nữa, tôi thật sự không thể giấu nổi tiếng hừ khẽ thoát khỏi khoé môi.
“Anh đang làm gì thế ạ? Anh cho em nhìn anh được không anh?”
“Không… A ha… không được… Ưm…” Tôi thấy không giấu được nên cũng chẳng kiềm chế nữa, nhưng chút tự trọng cuối cùng còn sót lại không sẵn lòng cho phép tôi để Cao Lãng nhìn thấy tôi lúc này.
“Anh ơi…” Cao Lãng gọi mà trái tim tôi nhũn cả ra, cơ thể run bật, lỗ mềm cũng co thắt lại.
Giang Giai lại gần gáy tôi liên tục liếm láp, em chẳng khác nào ác ma khẽ thủ thỉ bên tai tôi: “Cho cậu ta xem đi mà, nhé?”
Tôi bị em mê hoặc, cầm điện thoại để hình ảnh mình loã lồ trước ống kính. Thấy Cao Lãng hiện trên màn hình, tôi chỉ dám liếc em một cái rồi ngượng ngùng quay mặt đi.
“Anh ơi, anh nhìn em được không ạ?” Âm thanh tủi hờn lẫn cam chịu của Cao Lãng vang lên buộc tôi phải cân nhắc, cuối cùng tôi vẫn nhìn về phía em.
Giọng điệu em tủi hờn là thế nhưng biểu cảm hiện trên gương mặt em vô cùng lạnh lùng, tôi bị em nhìn chòng chọc mà trái tim run lên. Giang Giai thức thời thả chậm động tác va chạm, cúi đầu hôn gáy tôi:
“Cao Lãng, cậu đang làm sếp Trần sợ đấy.”