Đại Gia Tôi Bao Hai Em Chân Dài

Chương 15

Ánh trăng lặng lẽ xuyên qua rèm cửa khép hờ, rồi lại thẹn thùng chạy mất khi thấy cảnh tượng trong phòng.

Mùi hương sắc dục còn vương vấn trong không khí, bao cao su chứa đầy tinh dịch rải rác khắp sàn. Sau một trận chiến dài, cơ thể tôi chẳng khác nào đống bùn nhão, từng khớp xương tê dại vì cơn khoái cảm lặp đi lặp lại, mệt mỏi tới mức tôi chẳng muốn động dù chỉ một đầu ngón tay.

Chăn bông đã sớm bị đá xuống đất trong quá trình làm tình, hai chúng tôi trần trụi nằm trên giường, Cao Lãng ôm tôi từ phía sau, không ngừng đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên gáy. Khi em ưỡn hông cọ sát dương v*t nóng bỏng vào khe mông tôi một lần nữa, tôi khẽ khàng từ chối: “Không làm nữa đâu, làm nữa thì hỏng mất…”

“Dùng chân được không anh? Nhé? Anh ơi… Xin anh đấy…” Em hôn vành tai tôi, không chờ tôi đáp đã cắm dương v*t vào gốc đùi chầm chậm đâm xuyên.

“Em nhanh lên đấy…” Tôi hơi cau mày, giọng khàn đặc.

Cao Lãng đặt bàn tay lên bờ ngực phủ đầy dấu hôn, liên tục xoa nắn đầu nhũ, dương v*t không nghe lời của tôi lại bắt đầu ngẩng cao đầu.

Tôi kéo cổ tay em xuống thân dưới của mình, em khẽ bật cười giúp tôi tuốt dương v*t, lát sau em trực tiếp khép tay thành hình bán nguyệt, đặt dương v*t tôi vào trong, khoảng trống còn lại bị dương v*t em lấp đầy mỗi khi em đẩy dương v*t xuyên qua đùi tôi, trụ thịt của cả hai không ngừng ma sát, chất nhầy chảy ra từ đỉnh hoà lẫn với nhau bám đầy tay em.

Giữa hai chân tôi lầy lội dính nhớp, da thịt đau nhức vì bị khoan giã trong thời gian dài, cả người cứ rung lắc mãi, tôi hờn dỗi hỏi: “Sắp xong chưa?”

“Sắp rồi ạ.” Cao Lãng vừa nói vừa tăng tốc đâm xuyên, dương v*t tôi bị dương v*t em gấp rút ma sát, khoái cảm chảy dọc cơ thể xông thẳng vào tâm trí tôi, khiến tôi không khỏi khe khẽ rên rỉ.

Lúc Cao Lãng hôn má tôi, tôi nghiêng đầu lại gần môi em theo thói quen, song khi sắp chạm đến tôi mới chợt nhớ em không phải Giang Giai, em sẽ không cho tôi hôn em.

Tôi hậm hực quay đi, tiếp tục thở khẽ nhìn về phía trước bằng đôi mắt mờ mịt ngấn lệ. Vành tai tôi bị em cắn một cái, cảm giác đau nhói truyền đến, tôi nhíu mày xoay lại nhìn Cao Lãng, nhưng những lời trách cứ chưa nói đã bị em chặn trước bằng miệng, tôi ngỡ ngàng mở to mắt nhìn khuôn mắt gần trong gang tấc.

Nụ hôn của Cao Lãng ngây ngô nhưng khí thế thì chẳng thua, niềm vui bất ngờ đổ ập xuống người tôi khiến tôi cười tít mắt, nóng lòng ngậm lấy môi em, em cũng ngoan ngoãn học theo động tác của tôi.

Không lâu sau đầu lưỡi của tôi đã bị em mút đến tê rần, hàm trên bị đầu lưỡi em lả lướt kích thích đến ngứa ngáy, tôi muốn lui về nhưng dường như em hiểu lầm rằng tôi không muốn hôn em nữa nên càng hôn ác hơn, hông cũng dùng sức giã thật mạnh, tạo nên tiếng nước nhớp nhúa.

Khi cao trào đến, tôi khép chặt hai chân, cả cơ thể run bần bật, nước bọt không kịp nuốt chảy dọc từ khoé miệng, tiếng rên rỉ vỡ vụn trào ra khỏi môi lưỡi đang quấn quýt không rời, dương v*t tôi nẩy lên rồi bắn ra, em cũng đâm thêm vài lần nữa rồi bắn theo tôi.

Đôi môi sưng tấy cuối cùng cũng được thả, nước mắt đọng bên khoé mặt còn chưa kịp khô, tôi thất thần nhìn thẳng, thở dốc từng hơi dài làm dịu cảm giác sắp ngạt thở vì nụ hôn vừa rồi.

Cao Lãng hôn nhẹ lên gáy tôi rồi bế tôi vào phòng tắm. Giữa hơi nước mờ ảo, nhìn em giúp tôi rửa sạch lỗ mềm mà tôi không dằn nổi lòng, lại gần hôn em thêm lần nữa.

Em dịu dàng nhìn tôi chăm chú, dường như có điều gì đó đã thay đổi trong nụ hôn này, tôi nhìn thấy phần tình cảm trước đây chưa từng nhìn thấy trong mắt em.

Không phải giả vờ, rõ ràng là thật.

Trái tim tôi vì thế mà đập thình thịch, tôi hôn em càng dịu dàng hơn, đến sau cùng, chúng tôi dường như chỉ chạm môi không dứt, vị ngọt hoà lẫn hơi nước vương vấn quẩn quanh chúng tôi. Giờ phút này tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc, nếu có thể, tôi muốn thời gian dừng mãi tại khoảnh khắc này.

Khi môi chúng tôi tách ra, tôi vuốt ve gương mặt em, em vẫn cứ nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dàng như thế rồi nở một nụ cười tươi. Chỉ đơn giản là một nụ cười mà thôi, rõ ràng em đã cười với tôi không biết bao nhiêu lần, sao bỗng dưng tôi lại thấy thẹn thùng quá, nhưng tôi vẫn nhìn thẳng em bằng trái tim rung động, ngắm em chẳng bao giờ là đủ cả.

Tôi lưu luyến tình cảm dịu dàng em trao tôi đêm nay, bởi vì em luôn nguỵ trang trước mặt tôi, nên chút dịu dàng tình cờ để tôi bắt được lúc này mới quý giá đến thế.

Tôi không biết phải hình dung tâm trạng mình bằng cách nào, có lẽ giống như khi thức dậy vào một buổi sáng, nhìn thấy cành cây trơ trụi ngoài cửa sổ nở đầy hoa tươi chỉ trong vòng một đêm, “chợt như một đêm gió xuân tới”, tôi nghĩ có lẽ là vậy đấy.

(Câu thơ trong ngoặc kép là của nhà thơ Sầm Tham thời Thịnh Đường, nằm trong bài thơ “Bài hát tuyết trắng tiễn phán quan họ Vũ về kinh”)

Tôi thừa nhận tôi rung động trước sự bộc lộ tình cảm hiếm hoi của em, nhưng tôi không hề có ý định giao nộp trái tim mình ra.

Đồ vật như trái tim ấy mà, phải được bảo vệ cẩn thận, bởi một khi trao nhầm sẽ rất khó thu hồi. Khi cho đi là một trái tim hoàn chỉnh, nhưng khi lấy lại có thể là vết thương chồng chất.

Bị thương chỉ cần một khoảnh khắc, chữa thương lại cần thời gian rất dài.

Tôi hiểu rất rõ tính cách của bản thân, chính là loại người một khi rơi vào lưới tình là chẳng thể thoát ra được nữa. Khi tôi thật lòng yêu thương ai đó, tôi sẽ vô điều kiện chiều theo người ấy, nghĩ cho người ấy, sẽ mang hết những thứ tốt nhất của mình trao gửi người ấy, thậm chí không cần biết người ấy có thể trả cho tôi tình yêu đồng giá hay không.

Nhưng liệu đối phương có thật sự muốn tiếp nhận tình yêu đó? Nhỡ sau này tôi khiến đối phương cảm thấy mệt mỏi thì sao? Có chăng những thứ tốt đẹp tôi cho người ấy sẽ biến thành áp lực đè nặng người ấy?

Tôi sợ tình yêu của mình quá nặng nề, tôi sợ tôi tự tay biến ánh mắt nhìn mình tràn ngập tình yêu trở thành ánh mắt sắc lạnh…

Tôi sợ quá nhiều, nên tôi không dám yêu.

Rung động thường có, nhưng tôi mãi không dám trao đi thật lòng.

Biết sao đây, mấy chục năm qua tôi sống mệt mỏi quá, luôn cẩn thận từng li, luôn tuỳ mặt gửi lời. Thời niên thiếu tôi đã chẳng có được cái dũng khí và sự liều lĩnh bất chấp hậu quả, đến nay lại càng không.

Không phải ai trên đời này cũng được phép “bất chấp hậu quả”, có một vài người ngay từ ban đầu đã mất đi tư cách tuỳ hứng làm bậy.
Bình Luận (0)
Comment