Sáng sớm, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức tôi. Cả người mệt rã rời là thế nhưng tôi không cách nào ngủ tiếp được, tôi chậm rãi mở mắt, ngẩn ngơ nhìn tia nắng xuyên qua khe rèm.
Cánh tay ôm eo và lồng ngực áp sát gợi nhắc lại những chuyện tôi làm tối qua, Cao Lãng hãy còn say ngủ, hơi thở em phả vào gáy tôi theo nhịp điệu, ngưa ngứa, nhưng tôi không muốn tránh đi.
Tôi tự cho phép mình chìm đắm trong sự bình yên của khoảnh khắc này, đưa tay khẽ chạm vào tia nắng chiếu xuống giường, tia nắng phủ một lớp ánh vàng lên đầu ngón tay.
Tôi bắt đầu tưởng tượng đến vô tận.
Tôi tưởng tượng mình là một con quái vật không thể đứng dưới ánh sáng, một khi mặt trời chiếu lên người, tôi sẽ bị thiêu đốt, nghĩ đến đây, đầu ngón tay dưới ánh nắng dường như có chút đau đớn.
Ngay lúc tôi đang tự buồn cười với suy nghĩ của mình, bóng hình sau lưng đã chậm rãi rời đi, tôi xoay người nhìn Cao Lãng đang nhẹ nhàng vén chăn chuẩn bị xuống giường: “Anh dậy rồi, em không cần cẩn thận vậy đâu.”
Em mỉm cười cúi xuống hôn má tôi, tôi nhìn khuôn mặt ngái ngủ của em, khóe miệng cũng cong hơn.
Em trông như một chú sói con hung dữ vừa thức dậy, vẫn còn vương mùi sữa, mềm như bông.
Nhưng cảnh tượng này chỉ diễn ra trong chốc lát mà thôi, bởi khi Cao Lãng rời khỏi phòng tắm, chiếc mặt nạ thường quen đã được đeo lên, bé sói sữa của tôi cũng biến mất.
Biến mất thì cứ biến mất đi, tôi luôn có cách để tìm nó về mà.
Lúc Cao Lãng thay quần áo, tôi nhìn vết đỏ tôi để lại trên lưng em mà vừa ngại ngùng vừa vui vẻ, tôi thích để lại dấu vết của mình trên người em, chúng cho tôi ảo giác rằng em đang thuộc về tôi.
Duỗi chiếc lưng mỏi, tôi chậm rãi ngồi dậy định xuống giường, nào ngờ vừa đứng hai chân đã nhũn ra, suýt ngã nhào xuống đất, Cao Lãng giờ đã áo quần chỉnh tề, vội vàng đỡ lấy tôi.
“Tối qua em giã ác quá, em xem em chơi tôi thành cái gì rồi đây này.” Tôi giả vờ trách cứ, không muốn thừa nhận tối qua tôi mới là người ôm em đòi em chơi tôi hết lần này đến lần khác.
“Là lỗi của em, em sai rồi ạ.” Em để tôi dựa vào lòng, bàn tay cũng chậm rãi xoa eo giúp tôi.
Tận hưởng một lát, tôi rời khỏi vòng tay em, dù không nỡ nhưng để em xoa tiếp thì tôi cứng mất.
Vào vệ sinh rửa mặt, tôi soi gương mà cười phá lên: Dấu hôn lan rộng từ cổ xuống, toàn thân tôi phủ kín vết đỏ.
Trong lúc đứng tắm dưới vòi hoa sen, tôi mới phát hiện ra thêm vài vết lấm tấm giữa hai đùi mình, giờ thì có cố cũng không ngăn được sự vui vẻ hiện lên trên mắt.
Tôi bước ra khỏi phòng tắm với tâm trạng phấn khởi, thong thả mặc quần áo, Cao Lãng thỉnh thoảng giúp tôi chỉnh lại cổ áo hoặc cài cổ tay.
“Hôm nay em có kế hoạch gì không?”
“Em định bám anh cả ngày đấy.”
Tôi cười, “Cả ngày cơ à? Thế buổi tối vẫn ở chứ?”
“Sao cũng được ạ.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn của em khiến tâm trạng tôi càng tốt hơn, “Em dùng bữa với tôi xong thì về đi, thời gian còn lại cứ nghỉ ngơi cho đã, ngày mai em phải tiếp tục quay phim mà đúng không?”
Cơm nước xong xuôi, Cao Lãng về nhà, tôi nhìn em khuất khỏi tầm mắt mình mà lòng bỗng nặng trĩu.
Hầy, dẫu sao tôi vẫn ham mê thể xác em lắm.
Nhưng biết sao đây, em ấy bận rộn như thế, hiếm lắm mới được nghỉ hai ngày mà còn phải dành phần lớn thời gian cho tôi, em ấy nên có không gian nghỉ ngơi cho riêng mình chứ.
Chậc, tôi đúng là một người tốt bụng.
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi rảnh quá không có gì làm, bèn gọi video cho em, em nhanh chóng kết nối, “Em về phim trường rồi à?”
“Vâng.”
“Em vừa đi tôi đã bắt đầu nhớ em rồi, em nghĩ tôi nên làm gì đây?”
“Tối nào chúng ta cũng gọi video được không anh?”
Tôi vươn tay cầm hộp thuốc lá đầu giường, châm một điếu, thư thả hít một hơi mới bắt đầu nói: “Tôi đến thăm em được không?”
“Anh muốn đến lúc nào cũng được ạ.”
“Thật không? Tôi đến thăm em không phải chỉ đơn giản để gặp mặt em thôi đâu.”
“Em biết mà.” Tôi bật cười khi nghe em đáp.
“Vậy được, tôi sẽ bảo người đại diện gửi lịch trình của em cho tôi, xem ngày nào em ít cảnh quay thì tôi tới thăm em nhé.”
Sau khi cúp máy, tôi vừa tựa vào đầu giường hút nốt điếu thuốc, vừa gửi tin nhắn cho người đại diện của Cao Lãng, đối phương nhanh chóng gửi lịch trình cho tôi, thậm chí còn ghi chú tường tận ngày nào Cao Lãng có nhiều thời gian rảnh.
Tôi lướt xem, lâu lâu lại rít một hơi, lúc tôi lướt xong, điếu thuốc cũng cháy hết. Tôi vứt điếu thuốc vào gạt tàn cạnh giường rồi tắt máy chuẩn bị đi ngủ.
Đèn bàn tắt, bóng tối bao trùm cả căn phòng.
Tôi thấy hơi cô đơn, giơ tay lấy một chiếc gối ôm, khao khát được gặp lại Cao Lãng trong tôi càng thêm mãnh liệt.
Thực ra theo lý mà nói, đại gia tôi có thể gọi em ấy đến bên tôi bất cứ lúc nào, nhưng tôi không muốn… Nói thế nào đây… Thực ra sâu trong lòng, tôi nhìn nhận mối quan hệ này bằng thái độ của mối quan hệ tình cảm.
Suy cho cùng ấy mà, thực ra tôi muốn được hẹn hò yêu đương, nói cách khác tôi muốn được ai đó yêu thương và bầu bạn, mà bao nuôi Cao Lãng có thể tạo dựng cho tôi cảm giác đó.
Tôi muốn ít nhất nhìn từ ngoài vào, mối quan hệ này là mối quan hệ thân mật, mặc kệ phía sau nó chỉ là một mối quan hệ được kết nối bằng tiền bạc và tài nguyên.
Khi Cao Lãng giả vờ ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi muốn được đóng vai một người tình chu đáo, để tôi có thể châm chước em ấy, trao cho em ấy tất cả mọi thứ em ấy muốn mà không cần do dự.
Tôi muốn có một mối quan hệ tình cảm giả dối, vậy nên tôi sẵn lòng cho Cao Lãng nhiều tự do nhất có thể.
Tôi không quan tâm mối quan hệ của chúng tôi kéo dài bao lâu, nếu Cao Lãng muốn kết thúc, tôi có thể để em ấy rời đi bất cứ lúc nào.
Dẫu sao tôi có nhiều tiền, tìm người khác đâu có khó gì.
Chậc, sao nói xong tôi thấy mình như một thằng khốn thế nhỉ.
Thế nhưng…
Kẻ khốn cũng biết cô đơn mà.