Đại Hiệp Gặp Hạn

Chương 3

Đường phố Trường An vẫn phồn hoa náo nhiệt giống như trước đây, người bán hàng rong bên đường mọc lên như nấm.

“Phụ thân không thả con xuống sao?” Cứ cách một đoạn thời gian, Phán Nhi sẽ hỏi.

Bé nhớ mẫu thân có nói, thân thể của phụ thân không tốt, bé nặng như vậy, sẽ không tạo thành gánh nặng cho phụ thân chứ?

“Ở đây nhiều người, phụ thân ôm sẽ không bị lạc.”

Hắn như vậy thật giống một người phụ thân rất yêu thương nữ nhi, đem nữ nhi nâng ở trong lòng bàn tay, cưng chiều, che chở, phụ thân thật sự xem bé như nữ nhi để yêu thương sao?

“Có thích không?” Lục Quân Diêu cầm tay nữ nhi lắc lắc cười  hỏi.

Lúc này Phán Nhi mới phát hiện từ lúc nào trên cổ tay được đeo một chuỗi vòng bạc, trên vòng có đính hạt châu trắng trắng, còn có chuông nhỏ, chỉ cần giơ tay một chút sẽ phát tiếng kêu leng keng trong trẻo vang lên.

Bé lại lắc lắc tay. Leng keng, leng keng…

“A,a…”  Tiếng kêu thật dễ nghe.

Dao động, lắc lư, mới lạ, thú vị, bé chơi đến vô cùng vui vẻ.

“Khách quan, đây là thiên kim tiểu thư nhà ngài sao?”

“Phải, là hòn ngọc quý nhà ta.” Ngón tay thỉnh thoảng chạm vào chuông nhỏ, cùng vui đùa với nữ nhi.

“Sinh thật tốt, ngài thật có phúc khí.”

“Đa tạ lời khen.” Thanh toán ngân lượng, lại lưu luyến xem mấy quầy hàng, nhìn thấy một cây trâm màu trắng, phía trên không có thêm vật trang trí dư thừa, chỉ khắc đúng một Bỉ dực song phi điệp, trông rất sống động, phảng phất như có sức sống muốn từ cây trâm bay đi.

Cái này làm hắn nhớ đến Nha Nhi. Không chút son phấn dư thừa, xinh đẹp, trắng trong thuần khiết mà thanh nhã, nhìn đến làm tâm người khác thoải mái…

Hắn thanh toán ngân lượng, đem cây trâm cất vào trong ngực, sau đó cúi đầu hỏi Phán Nhi: “Chúng ta mua cái gì cho ca ca con đây?” 

“Ca ca thích ăn bánh bao nhân thịt cua ở chỗ đó.”  Tay nhỏ bé chỉ ở phía trước một tửu lâu có tên “Quảng Phúc Lâu”. Là tửu lâu lâu năm, cũng là đối thủ cạnh tranh lâu năm với Lục gia.

“Nhà ta cũng mở tửu lâu, lại đi ăn ở nhà đối thủ, nếu để cho mẫu thân con biết, coi chừng bị mắng chết.” Nhẹ bóp mũi nữ nhi, bé cười trốn trong hõm vai hắn.

Chậm rãi đi vào tửu lâu, hắn chọn đi vào một phòng trang nhã cạnh cửa sổ ở lầu hai, đem nữ nhi ngồi ở bên trong, thấp giọng nói: “Nếu mẫu thân có hỏi, thì nói chúng ta đi xem tình hình của đối thủ, biết địch biết ta. Nếu không mẫu thân con biết chúng ta đem ngân lượng dâng cho đối thủ, nói không chừng sẽ phạt chúng ta không được ăn tối.”

Một đường đi chơi ầm ĩ vui vẻ, hoàn toàn đem hai chữ “Phòng vệ” vứt lên chín tầng mây, Phán Nhi gần gũi thân thiết tựa vào trong ngực phụ thân, cười khanh khách gật đầu.

“Đứa nhỏ thông minh.” Tán thưởng vỗ vỗ bé, lúc này mới ngẩng đầu lên: “Làm phiền tiểu nhị cho ta một dĩa hạt dưa và một bình trà long nhãn.” Trà long nhã là để cho nữ nhi ấm người, hạt dưa là hắn muốn kiểm tra độ cứng răng của bé.

Nhàn nhã ngồi chơi hết buổi chiều, hai cha con hắn uống trà, cắn hạt dưa, thật thỏa mãn.

Trời ngày càng ngả về tây, trong phòng không thấy tiểu nhị, chắc đang ở dưới lầu bận rộn, hắn không thể làm gì khác hơn tự mình đứng dậy: “Chúng ta phải về nhà rồi, phụ thân đi trả tiền, Phán Nhi ngoan ngoan ngồi đây chờ, đừng có chạy lung tung, biết không?”

“Dạ biết.”

Nghe được câu trả lời, hắn an tâm đi xuống lầu.

Đến chỗ chưởng quỹ trả xong tiền, nhận lấy gói bánh bao nhân thịt cua, chưởng quỹ “A” một tiếng, quan sát hắn mấy lần nói: “Ngài có phải là thiếu gia Lục gia không? Ngài trở vào khi nào?”

Lời chưởng quỹ vừa nói, hắn nhận được nhiều ánh mắt quan sát hắn ở mọi góc, tên của hắn được nhiều người biết đến vậy sao.

Lục Quân Diêu lễ phép gật đầu: “Mười lăm tháng trước.”

“Vậy à. Phu nhân của ngài là người thật có tài, quản lý buôn bán vô cùng tốt, cửa hàng càng mở càng lớn, chúng tôi rất nhanh không có cơm để ăn.”

“Khiến ngài chê cười.”

“Nhìn ngài khí sắc rất tốt, thân thể đã khỏe hơn chưa?”

“Nhờ phúc, chuyển biến khá tốt.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, phu nhân dù sao cũng là một nữ nhân, ở bên ngoài xuất đầu lộ diện… có chút không tốt lắm.”

Hàn huyên mấy cây, hắn làm bộ như không biết ánh mắt quan sát khác thường khắp nơi, chậm rãi lên lầu.

Nhưng hắn là người tập võ, thính lực nhạy bén hơn so với người bình thường, những câu nói nhỏ kia, từng chữ đều truyền vào tai hắn.

“Đó là thiếu gia bệnh sắp chết của Lục gia sao? Thoạt nhìn rất khỏe nha.”

“Đó là bây giờ, ngươi không có nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật yếu ớt lúc trước của hắn, nếu nhà không có tiền, cô nương nhà nào mới chịu gả cho hắn, sợ con gái xuất giá không tới ba ngày liền trở thành quả phụ, cũng khó trách Lục thiếu phu nhân không chịu được tịch mịch…”

“Cũng phải. Nữ nhân suốt ngày xen lẫn trong đống nam nhân, bên ngoài là nói chuyện làm ăn, ai biết bên trong có người nào biết xảy ra chuyện tốt gì? Dù sao Lục thiếu gia cũng rời nhà đi suốt chín năm, trong nhà lại có thêm một nữ nhi năm tuổi. Người nào sáng suốt liền…” Cùng nói chung một đề tài, càng nói không ngừng, mở đầu lại là láng giềng năm xưa, cố gắng muốn tạo nhiều hứng thú.

“Ta nghe nói không chỉ có vậy. Công công của nàng trước kia chưa có chết, ngày ngày đi bàn chuyện làm ăn đều dẫn nàng theo, chuyện này… Đứa bé kia…” Ngữ điệu đứt quãng không nói rõ, mọi người ai cũng hiểu.

“Vậy, Lục thiếu gia vừa có quan hệ là nữ nhi, vừa là muội tử? Thật đáng thương.”

Cuối cùng cho ra một kết luận: “Những người nhà giàu thật dâm loạn a!”

Là người nhà giàu dâm loạn, hay là người bình thường nói bóng nói gió, chế tạo tin đồn thất thiệt?

Không có một chứng cứ nào, lại có thể kể một chuyện có đầu có đuôi, đầu năm nay, ngay cả lời đồn đại cũng từ miệng nhiều người làm chảy cả kim khí.

Thật là thiên hạ thái bình, nhiều người nhàn rỗi đến hỏng, không có việc gì làm ngồi nói huyên thuyên, nói chuyện thị phi.

Biết rõ không nên chấp nhặt cùng hàng xóm láng giềng thấp kém, nhưng mà hắn vẫn không tránh khỏi có chút tức giận.

Nếu ngay cả hắn cũng tin lời đồn đại ở phía dưới, vậy tình cảnh của Nha Nhi có phải lại càng không chịu nỗi.

Vậy mà một tháng qua, mỗi ngày nàng nói với hắn mọi chuyện phát sinh, trong miệng không hề đề cập tới một câu làm nhục danh tiết của nàng.

Chậm rãi lên lầu, vị trí gần cửa sổ phát ra tiếng động nho nhỏ, tiếng khóc tinh tế truyền vào tai, đó là - Phán Nhi!

“Tránh ra, tránh ra! Ngươi nói bậy, ta không phải là tạp chủng, ta có cha, cha sẽ mua vòng lắc leng keng cho ta, cha ta rất thương ta, không có như ngươi nói…”

“Có gì phải đắc ý, nếu hắn biết ngươi không phải nữ nhi của hắn, sẽ không có thương ngươi nữa!”

Trong bụng Lục Quân Diêu chấn động, bước nhanh chạy tới, nâng khuôn mặt đỏ bừng lên, không nói tiếng nào liền ôm nữ nhi vào trong ngực: “Tiểu huynh đệ, cha mẹ ngươi dạy ngươi cách đối nhân xử thế với người khác như vậy sao?” Bất quá chỉ là tiểu hài tử mới tám, chín tuổi, lời nói lại hung hăng độc địa như vậy, Phán Nhi nhà hắn đâu có chọc đến hắn.

Rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu, thấy người lớn mới tới ra mặt vì nữ hài, khí thế tiểu tử mập liền yếu xuống, lắp bắp nói: “Ta, cha ta nói như vậy… Nó vốn là… Cha nó là ai nàng cũng không biết...”

“Tiểu tử thúi, đừng gây chuyện.” Thấy tiểu tử nhà mình gây sự, khách ở bàn trước vội chạy tới dẫn tiểu tử mập trở về.

“Nàng là nữ nhi của ta, tên là Phán Quân, là Lục gia Nhị tiểu thư, nhũ danh Phán Nhi, ngươi có thể gọi là Lục nhị tiểu thư, thân thiết thì có thể gọi là Phán Nhi, không được gọi là tiểu tạp chủng. Cha nàng rất thương nàng, sẽ thương nàng cho đến khi nàng trưởng thành, tìm một lang quân như ý cho nàng, nếu phu quân nàng chỉ cần để cho nàng chịu một chút ủy khuất, ta là người đầu tiên sẽ không tha cho hắn, ngươi nghe rõ chưa?” Giọng nói trầm thấp chậm rãi nói rõ từng câu, không phải so đo với một tiểu hài tử, mà nói cho người lớn phía sau đứa bé nghe.

Ôm lấy Phán Nhi đang ủy khuất đáng thương, nhẹ nhàng xoay người lại bước đi, không nóng không lạnh lưu lại một câu: “Hài tử có tội gì? Lời đồn nên dừng lại ở đây thôi, mong người tự trọng.”
Bình Luận (0)
Comment