Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 251

“Thái tử, là Ổ Giai quận chúa muốn tìm đến tiểu thư gây phiền toái.” Thanh Tụ giận dữ bất bình lên tiếng.

“Ta chỉ là đến tìm hoàng thúc…”

“Tất cả câm miệng!” Giọng nói đầy uy quyền của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên cực kỳ lạnh lẽo khiến cả hai người kia đều không dám nói gì nữa.

Nhìn Ổ Giai đang khóc lóc trước mặt, lại vừa đúng lúc có chuyện muốn tìm cô ta nên Hách Liên Ngự Thuấn liền cất tiếng, “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cứ làm loạn lên như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Trưởng tử của Tả Đề đại nhân cũng vừa tới tuổi thành thân, tuổi tác cũng tương đương với ngươi. Thiền Vu cũng muốn gả chồng cho ngươi rồi. Cuối tháng bảy chính là ngày lành tháng tốt, trong khoảng thời gian này tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn đợi ở trong cung không được phép chạy loạn gây chuyện, nếu không đừng trách ta.”

Ổ Giai vừa nghe thì nhất thời sợ đến ngây người, trợn to mắt nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, một lúc lâu sau mới lắp bắp, “Hoàng…hoàng thúc, người nói cái gì? Người muốn ta thành thân?”

“Cùng trưởng tử của Tả Đề đại nhân thành thân là chuyện mà phụ thân ngươi khi còn sống đã quyết định. Ngươi và hắn là chỉ phúc vi hôn, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm trái ý nguyện của phụ thân mình?” Mi tâm của Hách Liên Ngự Thuấn nhíu lại thể hiện rõ sự không vui.

“Ta không đồng ý, ta không muốn gả cho người khác!” Ổ Giai hướng về phía hắn gào lên, tâm tình cũng cực kỳ kích động.

Hách Liên Ngự Thuấn chỉ hờ hững đáp lại, “Không do ngươi quyết định, Thiền Vu đã đồng ý hôn sự này rồi.”

“Người…người….người thật quá đáng!” Ổ Giai tức giận run rẩy nói xong liền quay đầu bỏ chạy.

“Mấy người các ngươi coi chừng quận chúa. Nếu quận chúa có chút gì sơ sẩy, mấy người các ngươi cũng đừng hòng sống.” Hách Liên Ngự Thuấn lập tức ra lệnh.

Bọn nha hoàn bị dọa cho sợ vội vàng vâng lệnh rồi hướng theo phía Ổ Giai vừa chạy đuổi theo.

Thanh Tụ thấy sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn cực kỳ khó coi, âm thầm le lưỡi một cái, xoay người vừa muốn lén rời đi thì lại nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng quát đầy lạnh lùng.

“Đứng lại!”

Thanh Tụ không thể không dừng bước, quay đầu nhìn hắn, cười cười, “Dạ, thái tử!”

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn Thanh Tụ chằm chằm. Mấy năm nay, hắn cũng đã sớm quen với tính tình của nha đầu này. Mặc dù Thanh Tụ là người dưới, nhưng bởi Sở Lăng Thường không bao giờ coi Thanh Tụ như vậy cho nên hắn cũng không thể coi nhẹ nha đầu này. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Hách Liên Ngự Thuấn nói, “Còn không đi giúp Hổ Mạc bôi thuốc?”

Hổ Mạc nghe vậy vội vàng lên tiếng, “Thái tử, ty chức không sao!”

Thanh Tụ lúc này mới thấy gáy Hổ Mạc chảy máu, thất thanh kêu lên rồi vội vàng xem xét vết thương, “Trời ạ, ngươi bị xú nha đầu đó cào sao? Sao lại không có gì đáng ngại chứ? Chảy máu rồi! Mau, ta đưa ngươi đi thoa thuốc.” Vừa nói, Thanh Tụ cũng không chút kiêng kỵ, lập tức kéo Hổ Mạc đi theo mình.

Gương mặt Hổ Mạc tràn ngập sự lúng túng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Thanh Tụ.

***

Khi Hách Liên Ngự Thuấn bước chân vào phòng ngủ, bên ngoài cửa sổ, tuyết lại rơi dày hơn, từng bông tuyết liên tiếp rơi xuống như cánh hoa lê tháng ba khiến sắc trời càng thêm u ám nhưng trong phòng ngủ lại ấm áp dị thường.

Mùi huân hương thoang thoảng nhẹ nhàng uốn lượn len lỏi vào trong màn trướng.

Trên chiếc giường lớn, một bạch y nữ tử đang nằm nghiêng, một bên vạt áo hơi rủ xuống bên cạnh giường, phía bên kia là ánh nến có chút mơ hồ, phản chiếu những tia sáng lung linh lên mái tóc óng ả của nàng. Đôi mắt đẹp của nàng đã khép lại, hàng mi dài cong vút tựa cánh bướm trở nên vô cùng an tĩnh cùng hô hấp rất ổn định, cánh môi đỏ mọng, làn da trắng mịn màng như mỹ ngọc tựa như cũng nhẹ nhàng lưu chuyển theo từng hơi thở.

Theo bản năng, Hách Liên Ngự Thuấn liền bước rất nhẹ, đi tới bên giường ngồi xuống. Ngoài cửa sổ tuyết vẫn không ngừng rơi, bên trong phòng không khí lại vô cùng dễ chịu. Nhìn nữ nhân đang ngủ hết sức an tĩnh, tận đáy lòng hắn lại dâng lên một cảm giác yêu thương vô hạn.

Hình như nàng không hề nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài điện vừa nãy, xem ra là đã ngủ rất say. Lăng Thường rất ít khi như vậy. Nhiều năm qua, hắn chưa từng thấy nàng ngủ vào giờ này.

Không kìm được hắn khẽ đưa tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Cùng với cảm giác mềm mại ấm áp nơi đầu ngón tay, ánh mắt hắn cũng trở nên dịu dàng cực độ.

Cảm giác nhột nhột trên gương mặt cùng với hơi thở quen thuộc khiến Sở Lăng Thường bừng tỉnh lại, nàng hoảng hốt mở mắt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ý cười của Hách Liên Ngự Thuấn từ trên cao nhìn xuống mình, cảm thấy phảng phất như vẫn còn trong giấc mộng.

Dáng vẻ có chút mơ hồ của nàng lại hấp dẫn Hách Liên Ngự Thuấn, hắn không nhịn được liền cúi người xuống, hôn lên môi nàng.

Sở Lăng Thường bật ra một tiếng kêu yêu kiều, theo bản năng đưa tay vòng qua cổ hắn, cảm thụ hơi thở đầy quen thuộc và ấm áp.

Một lúc lâu sau, Hách Liên Ngự Thuấn mới quyến luyến buông tha cho đôi môi nàng, dịu dàng tì trán mình lên trán nàng, khẽ hỏi, “Ngủ như vậy dễ bị lạnh đó!”

Trong lời nói của hắn lộ rõ sự ân cần, rơi vào trong tai nàng lại khiến một cảm giác ngọt ngào lan tỏa. Thấy nụ cười tràn ngập nhu tình của hắn, nàng lại động tình, không nhịn được ôm lấy hắn.

Hành động có chút trẻ con của Sở Lăng Thường khiến nét vui vẻ trên môi Hách Liên Ngự Thuấn càng đậm hơn, rồi lại sợ áo giáp trên người quá mức cứng rắn làm bị thương nàng, mặc dù rất hưởng thụ cảm giác mềm mại của nữ nhân trong ngực, nhưng hắn vẫn phải lên tiếng, “Để ta thay y phục trước đã!”

“Không, ta thích dáng vẻ này của chàng!” Sở Lăng Thường có chút bướng bỉnh, đem hắn ôm càng chặt hơn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng dựa vào phần chiến giáp trên ngực hắn, nhẹ giọng nói, “Chiến giáp trên người chàng dính dấp đầy hơi thở của chiến trường, ta có thể nghe thấy thanh âm của sự tác chiến anh dũng. Ngự Thuấn, chàng là người của sa trường, ta sao có thể khiến chàng cởi bỏ chiến giáp này đây?”

Trong lời nói của nàng mang theo một tiếng than nhẹ, dường như cũng có điều ám chỉ.

Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy, dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, “Chiến giáp tuy tốt nhưng ta thực sợ sẽ làm bị thương gương mặt nhỏ của nàng.”

Một câu nói này của hắn khiến Sở Lăng Thường bật cười. Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đứng dậy, cầm lấy bộ trường bào đã được chuẩn bị sẵn, tự mình giúp hắn thay chiến giáp.

“Để ta!” Hắn cầm lấy chiến giáp đặt sang một bên. Chiến giáp quá nặng, đương nhiên không thể để cho nàng quá mệt nhọc. Hắn lại đem áo lót bên trong cởi ra, để lộ vòm ngực trần vạm vỡ.

Sở Lăng Thường nhìn thấy phần lưng với những bắp thịt cuồn cuộn của hắn, làn da màu đồng thể hiện vẻ nam tính vô cùng mạnh mẽ cùng cuồng bạo, ngượng ngùng đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, vội vàng chớp mắt rồi cúi mặt xuống.

Hắn quay đầu lại, thấy nàng như vậy thì không kìm được lại kéo nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi nàng.

“Ngự Thuấn, đừng lộn xộn!” Nàng thở gấp đưa tay lên che miệng hắn, nhẹ giọng nói, “Ta đã chuẩn bị nước tắm cho chàng rồi. Hôm nay chắc mệt lắm phải không?”

Hách Liên Ngự Thuấn nhân cơ hội này lại hôn lên lòng bàn tay của nàng, chọc cho nàng nhột mà bật cười rút tay về. Hắn cũng cười nhẹ, xấu xa lên tiếng, “Nàng theo giúp ta tắm rửa!”

“Đáng ghét!” Sở Lăng Thường đưa tay lên đánh vào ngực hắn nhưng vẫn mặc cho hắn kéo mình đi vào trong.

***

Nhiệt khí cùng với mùi hương có tác dụng thư giãn khiến không gian trong phòng tắm trở nên như mộng như ảo.

Hai tay Hách Liên Ngự Thuấn đặt ở hai bên thùng nước tắm, nửa người dưới chìm trong làn nước, toàn thân không hề có chút che đậy. Sở Lăng Thường ngồi ở một bên, nhẹ nhàng giúp hắn tắm rửa. Nhiều năm như vậy, mỗi lần nàng tự tay vuốt ve từng đường cong trên thân thể hắn, nhịp tim lại bắt đầu đập loạn lên, mà bàn tay hắn cũng vĩnh viễn không chịu an phận, mỗi lần thừa dịp nàng lau người cho hắn thì lại vươn lên tranh thủ làm ra những hành động xấu xa.

Bàn tay nam nhân mang theo nhiệt độ nóng hổi, dọc theo bắp chân nàng chậm rãi dời lên, sau đó dừng lại ở phần đùi non của nàng nhẹ nhàng trêu chọc, mỗi lần lại đem đến cảm giác tê ngứa khiến toàn thân nàng run rẩy không ngừng, liên tục thở gấp…
Bình Luận (0)
Comment