Đại Kiếp Chủ (Dịch)

Chương 37 - Ta Muốn Học Kiếm (2)

Biên: nvm1997

Trong lòng chợt có chủ ý, nàng thở dài, nói:

“Nếu ngươi không chịu đến đánh cờ với ta thì cũng thôi, thực ra ta biết người chăm chỉ học tập là vì một lòng muốn tăng cao tu vi, trở thành đệ tử tiên môn. Thế nhưng để tiến vào tiên môn cũng không chỉ cần nâng cao tu vi. Ngươi còn cần phải học rất nhiều thứ như đan lý, trận thuật, phù triện,… vân vân. Mỗi một cái đều cần đổ rất nhiều tâm huyết để học.”

Phương Nguyên không quay đầu lại nhưng lỗ tay vểnh lên nghe ngóng.

Quả ớt nhỏ thấy thế thì đắc ý trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Huống hồ, chẳng lẽ mục tiêu của ngươi chỉ là tiến vào tiên môn hay sao? Ngươi có biết không, Tiểu Trúc phong thực ra chỉ là điểm khởi đầu mà thôi. Những đệ tử trên đó mặc dù bây giờ trông oai phong nhưng nếu trong ba năm không chiếm được Tiên Bia Lục Vấn, Thanh Dương Tứ Pháp thì sẽ bị đuổi xuống núi. Ta không hoài nghi khả năng của ngươi và việc ngươi trở thành đệ tử Tiểu Trúc phong. Nhưng vào được đó rồi thì tính sao?”

Nàng thấy Phương Nguyên hơi gật đầu, mặc dù trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng lại cố ý nói ngọt:

“Sau khi vào tiên môn, ngươi còn phải học bù rất nhiều thứ. Đến lúc đó lấy đâu ra thời gian để tu luyện? Rồi khi người ta bái vào Phi Vân Sơn còn ngươi vẫn đang học từ đầu thì sẽ chậm trễ biết bao nhiêu? Phương sư đệ à, ngươi nguyện ý chờ sao?”

Phương Nguyên thở dài. Quả ớt nhỏ thì đắc ý chỉ vào cái mũi của mình rồi nói: “May cho ngươi là ta không đành lòng nhìn thấy tiền đồ của ngươi bị chậm trễ nên có thể chỉ điểm cho ngươi một chút. Dù là đan lý, trận thuật hay phù triện thì ta đều tinh thông. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là ...

Nàng đắc ý, vỗ vào bàn cờ: “Trước hết phải làm cho ta vui vẻ mới được!”

Lúc đầu, Phương Nguyên còn muốn úp mặt vào tường cả đời, nhưng nghe những lời đó thì hắn lập tức quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của quả ớt nhỏ.

Quả ớt nhỏ tự cho rằng kế sách của mình đã thành công, vẻ mặt dương dương tự đắc chờ Phương Nguyên cầu cạnh mình.

Nhưng ánh mắt của Phương Nguyên thay đổi mấy lần rồi thấp giọng hỏi: “Tỉ có thể truyền thụ pháp thuật cho ta không?”

Quả ớt nhỏ ngẩn ngơ, Phương Nguyên thì lại rất chờ mong.

Vừa rồi tuy nàng nói nghe hợp lý nhưng không lay động được Phương Nguyên. Hắn không phải là kẻ ngu, từ khi mới bắt đầu tiến vào tiên môn, hắn đã vùi đầu vào đọc sách bổ sung kiến thức về mọi mặt. Vì thế nếu có người chỉ điểm thì tốt, không có cũng không sao. Nhưng nghe lời quả ớt nhỏ nói, hắn chợt nghĩ đến một chuyện khác chính là làm sao để có thể tự bảo vệ mình trong tình cảnh luôn có người muốn ám hại như thế này?

Đáp án duy nhất chính là phải tăng thực lực của mình lên.

Mà trong tiên môn, không có gì tăng thực lực tốt hơn bằng việc học pháp thuật.

Đệ tử tiên môn cấp thấp khác với tạp dịch ở chỗ là họ biết pháp thuật chứ không chỉ biết tu vi.

Nhưng không ngờ rằng quả ớt nhỏ nghe thấy thế thì lắc đầu nói: “Pháp thuật là bí truyền của tiên môn, không thể truyền thụ tùy tiện.”

Phương Nguyên thở dài, không giấu nổi vẻ thất vọng.

Hắn cũng biết quy định này, kể cả đệ tử tiên môn muốn học pháp thuật cũng cần phải được tiên môn cho phép, đừng nói là đệ tử tạp dịch. Tôn quản sự đã ở đây hơn chục năm nhưng cũng chỉ biết mấy cái pháp thuật cấp thấp chứ đừng nói tới phận mình.

Quả ớt nhỏ thấy rằng vất vả lắm mới đả động được Phương Nguyên thì đang mừng thầm. Nhưng khi nhìn thấy sự thất vọng của hắn thì lại hơi hoảng hốt, nàng nhẹ nhàng nói: “Quy củ của tiên môn là không thể trái, ta không thể truyền pháp thuật cho ngươi nhưng có thể dạy ngươi võ thuật.”

“Võ thuật?”

Phương Nguyên lắc đầu: “Làm sao mà có thể có uy lực bằng pháp thuật đây?”

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu có đệ tử tiên môn muốn đến gây phiền toái cho mình thì võ thuật làm sao ngăn cản được uy lực của pháp thuật.

“Ngươi nói sai bét!”

Quả ớt nhỏ lập tức trở nên tức giận, cố gắng nhịn để giải thích cho Phương Nguyên:

“Đúng là uy lực của pháp thuật mạnh mẽ, nhưng muốn thuần thục thì cực kỳ khó khăn. Người có biết có bao nhiêu cao thủ pháp thuật đã bị cao thủ võ thuật chém rơi đầu không? Thậm chí có người còn nói: khi tu luyện võ thuật đến tận cùng thì chuyên khắc pháp thuật. Hiện nay các loại pháp thuật có uy lực lớn đã thất truyền, người tu hành là loại tay trói gà không chặt, ngay cả trong Phi Vân Sơn của Thanh Dương Tông cũng sẽ truyền võ thuật cho đệ tử của mình.

“Chuyên khắc chế pháp thuật?” Phương Nguyên giật mình, đột nhiên hỏi: “Tỉ biết dùng kiếm không?”

Quả ớt nhỏ lắc đầu, đắc ý cười nói: “Ta dùng roi rất lợi hại.”

Phương Nguyên lắc đầu: “Ta không học dùng roi, ta chỉ muốn học dùng kiếm!”

Quả ớt nhỏ im lặng, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, học kiếm thì học kiếm.”

Bình Luận (0)
Comment