Đại Kiếp Chủ (Dịch)

Chương 81 - Hào Tình Vạn Trượng (2)

“Tiền của ta đâu có ít so với người khác, tại sao chỉ có thể đổi được mấy cái thứ cũ nát này?”

Phương Nguyên nghiêm mặt nhìn vị đệ tử này.

Vị đệ tử này bị dọa đến sợ phát khóc, nhỏ giọng cầu khẩn nói: “Vị sư huynh này, đừng làm ta khó xử, ta cũng không có cách nào cả. Tất cả là bởi vì ngươi chọc phải người không nên dây vào, làm liên lụy đến ta cũng gặp xui xẻo. Ta van ngươi, sau khi giải quyết xong mọi việc thì hãy quay lại, còn bây giờ thì đi ra đi!”

Phương Nguyên hít sâu một hơi, không nói thêm lời nào, quay người đi ra khỏi cửa.

“Thanh Phong Thi Xã quả nhiên không chịu bỏ qua cho ta. Ta đã nói rõ ràng như thế mà bọn họ vẫn dám ra tay sao?”

Những thủ đoạn này mặc dù đều là tiểu xảo nhưng khiến hắn cực kì khó chịu, nghĩ rằng bản thân mình nên phản kích.

Hắn nghĩ ngợi một lúc thì đi về hướng Linh Dược giám. Hắn và quả ớt nhỏ đã lâu không gặp nhưng nàng cũng không lạnh nhạt với hắn. Nghe xong dụng ý đến của Phương Nguyên, nàng cười ngặt nghẽo:

“Hóa ra ngươi cũng gặp phải rắc rối trong tiên môn à? Ha ha, cái này không thấm vào đâu, về sau ngươi sẽ còn gặp những thứ lợi hại hơn nhiều!”

“Ta cũng nghe nói rằng ả Ngô Thanh kia là một đệ tử của một gia tộc tu hành nhỏ, thiên tư coi như không tệ nhưng tính tình thì càn rỡ vô cùng. Mấy đệ tử của tiểu thế gia phần lớn đều như thế, không chen vào nổi vòng tròn thượng lưu nhưng lại khinh thường vòng tròn của những người dưới thấp. Điều đó tạo nên cho bọn họ sự kiêu ngạo quái dại. Nếu nàng cho ngươi cơ hội để cúi đầu mà ngươi không theo nghĩa là ngươi đắc tội nàng, do đó nàng chèn ép ngươi là điều bình thường. Thế nào, có cần ta nói giúp không?”

“Những gì sư tỷ nói ta đã rõ, nhưng tỷ không cần đi nói giúp ta, chỉ cần giúp ta một việc nhỏ là được.”

Phương Nguyên bình tĩnh nói, thái độ cực kì kiên định.

“Ngươi thực sự muốn lãng phí thời gian với loại người này?”

Quả ớt nhỏ lắc đầu, cười nói:

“Bây giờ ngươi lấy cái gì để đấu với người ta? Bối cảnh của nàng nếu đặt trong tổng thể tiên môn thì không là cái gì nhưng so với mấy con mèo con ở Tiểu Trúc phong thì đã có thể coi là đặc biệt. Nếu ngươi đấu cùng nàng thì chắc chắn sẽ chịu thiệt, chẳng lẽ ngươi lại đi mách chấp sự? Ta có thể khẳng định rằng nếu ngươi làm như vậy thì sẽ rất mất mặt, thanh danh cũng sẽ bị hủy hoại.”

“Đệ sẽ không làm thế, nàng có thủ đoạn để cô lập đệ thì đệ cũng có thủ đoạn để đối phó nàng.”

Phương Nguyên nói với giọng lạnh nhạt, giống như không coi trọng chuyện này một chút nào.

Quả ớt nhỏ thởi dài:

“Nể tình ngươi giúp ta tăng cường năng lực đánh cờ không ít, những gì ngươi nói ta sẽ đáp ứng. Trước kia ta không truyền pháp thuật tiên môn cho ngươi bởi vì ngươi chỉ là tạp dịch không có tư cách học. Bây giờ ngươi đã là đệ tử tiên môn, ta có truyền cho ngươi thì cũng không tính là trái với quy củ. Mà nếu có trái thì cũng không có ai dám gây sự với ta, lấy ngươi chịu tội thay là được!”

Phương Nguyên gật đầu đồng ý. Lúc sau khi hắn đi ra khỏi chỗ của Lăng Hồng Ba thì đã cầm thêm vài quyển tâm quyết pháp thuật.

Lúc về tới lầu nhỏ của mình, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Những người kia chẳng lẽ nghĩ rằng nếu ta bị cô lập thì sẽ không sống nổi trong tiên môn? Thật là quá ngây thơ. Ở trong tiên môn, chỉ có thực lực mới là quan trọng. Mà thực lực chân chính không thể dựa vào một đám heo mà tạo ra được!”

Nghĩ như vậy, hào khí trong lòng hắn cũng tăng cao: “Trước đó ta đã đe dọa sẽ trả thù nhưng bọn họ vẫn dám chèn ép ta, phải chăng là vì không để vào mắt sự trả thù của ta? Thế thì ta sẽ cho các ngươi sáng mắt ra xem ta trả thù như thế nào!”

Lúc nghĩ đến vấn đề này, trong tâm hắn lạnh lùng, vận chuyển pháp lực bộc phát tạo ra một đám lửa ở tay.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt kiên nghị của hắn, khiến cho khí chất của hắn trông cực kì phóng khoáng.

Nhưng Phương Nguyên không ngờ rằng chỉ một thoáng mất tập trung đã khiến ngọn lửa mất khống chế, nổ bùm, ánh lửa cao mấy thước, sáng chói đến dọa người khiến hắn cực kì kinh hãi, vội ném ngọn lửa ra ngoài cửa sổ.

“Đùng!”

Ngọn lửa bị ném trúng vào cửa sổ nhà kế bên, nổ to.

“A!”

Phương Nguyên không để ý cái gì nữa, vội vàng vươn đầu ra ngoài kêu to: “Thật sự xin lỗi…”

Lời của hắn còn chưa dứt thì đã ngây người.

Cửa sổ nhà bên bị thiêu rụi để lộ ra cảnh sắc bên trong, đó là một cô gái xinh đẹp đang thay quần áo, đã cởi ra khá nhiều. Lúc này nàng đang ngơ ngác ôm ngực, làn da trắng nõn lộ ra làm người nhìn phải choáng váng.

“Trời ạ…”

Phương Nguyên sững người một lúc, nhìn chằm chằm vào cô gái kia, bỗng nhiên hắn ý thức được rằng mình gây ra phiên toái lớn rồi. Đột nhiên nảy ra cách cứu vãn, hắn vội vàng khua khua tay trên trời, làm bộ đang lục lọi cái gì đó:

“Hình như pháp lực của ta vận chuyển quá mạnh nên bỗng nhiên không nhìn thấy cái gì cả…”

Bình Luận (0)
Comment