Chương 1085: Không thể hiểu (2)
Nếu không chống lại được đại kiếp nạn sẽ không ai còn sống.
Cho dù Tuyết Nguyên là nơi cuối cùng bị đại kiếp nạn ập đến, cũng không nói nơi này sẽ bị nuốt hết, chỉ là trễ hơn một chút mà thôi. Nếu theo lời nói Ma Biên chống lại không được, Cửu Châu và Nam Hải to như vậy cũng lần lượt bị hỏng, như vậy trốn ở Tuyết Nguyên thì có tác dụng gì?
Nhất là một ngàn năm trước từng xảy ra rất nhiều chuyện ở đây, dưới tình huống thực lực nhân gian bị tổn hại lớn như vậy, lại còn giở trò, những người này không sợ sẽ bị hủy cùng thế gian sao?
Hay là nói bọn họ tình nguyện ngồi nhìn thế gian hủy diệt cũng phải hủy đi một cơ hội như vậy?
Trong chốc lát khi di chuyển vào bên trong địa cung với mọi người, Phương Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu và phiền muộn.
Môi hở răng lạnh, tổ lật trứng nghiêng.
Hắn quả thật không rõ.
Vì sao đạo lý ngay cả một thanh niên như hắn cũng có thể hiểu, nhưng những người này lại không hiểu?
…
- Tiểu Ất, cúi đầu xuống…
Bên cạnh có người nhỏ giọng nhắc nhở Phương Nguyên.
Lúc này bọn họ tiến vào một cung điện, bên trong bố trí cực kỳ hoa lệ, phía trên trụ ở hành lang che kín linh văn thêu hình con rùa, người dẫn đầu nộp lệnh bài, coi như hoàn thành nhiệm vụ ra ngoài tuần tra.
Vào lúc này lại có thể nhìn thấy một vị nam tử mặt trắng ngồi xếp bằng phía sau Ngọc Tháp trong chính điện địa cung, khí tức thâm sâu, thoạt nhìn thực lực không yếu, trên người lại mang theo khí chất chỉ có đại thế gia mới có thể dưỡng ra, ngồi xếp bằng phía trên bồ đoàn, tay trái hắn là một nữ tử bộ dạng lạnh lùng diễm lệ, chính là áo bào trắng Tiêu Cầm của Tẩy Kiếm Trì.
Thời điểm Phương Nguyên tới đây có chút thất thần, vẻ mặt thoạt nhìn có chút dại ra.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện khác, nhưng dưới ánh mắt của những người này lại như bỗng nhiên thấy Tiêu Cầm liền ngốc ra.
Nhìn chăm chú vô lễ như thế, mọi người xung quanh tự nhiên cảm thấy vừa buồn cười lại có chút hoang đường.
Trong lòng thầm nghĩ:
- Lục Tiểu Ất này thật là can đảm...
Ngay cả vị nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên Ngọc Án cũng có chút bất mãn liếc mắt nhìn Phương Nguyên, sau đó nhẹ nhàng ho một tiếng nói:
- Tiên Minh đang nhìn chăm chú vào Tiêu Kiếm sư, hiện giờ Lục gia ta điều động tới đây hơn trăm người, lại còn khiến ta phải tọa trấn ở chỗ này, thật là xấu hổ, nhưng tu sửa đại trận là chuyện chính, các tộc đều phải phối hợp. Vài người này vừa mới tuần tra trở về, tổng cộng có mười tám người, hơn nữa phía sau còn có mười một người, đó là số nhân thủ Triệu gia ta có thể điều động ra!
Mặt Tiêu Cầm không chút thay đổi, thản nhiên nói:
- Có thể được bao nhiêu thì cứ tính bấy nhiêu!
Khi nói chuyện liền đứng lên nói:
- Các ngươi trực tiếp đi theo ta!
Những tu sĩ này vừa mới tuần tra trở về, vốn định nghĩ ngơi một lát lại không ngờ vừa trở về liền bị người khác điều đi, cảm thấy có chút không vui nhưng lại không dám kháng mệnh, vô cùng phiền nhiễu, nhưng Phương Nguyên lại không hề nói nhiều, trực tiếp đi lên.
Người xung quanh thấy đều cười lạnh một tiếng, mắng thầm:
- Thật là can đảm!
Đoàn người theo Tiêu Cầm đi ra, nhanh chóng đi tới một mảnh đất bên cạnh địa cung, lại thấy có rất nhiều người đang trải Ngọc Trụ, Đá Lửa cùng những thứ khác. Nhìn khắp xung quanh có thể thấy được khắp nơi trong hang đá này bày rất nhiều đồ vật khổng lồ, ánh mắt Phương Nguyên chậm rãi quét xung quanh một lần, trong lòng hiểu ra những người này đang thiết lập đại trận Huyền Thiên Ngự Cung.
Hắn có chút kinh hãi khi phát hiện ra điều này.
Rốt cục hiểu được đây mới là chủ trận thật sự của địa cung này, nhưng hiện giờ vẫn chưa hoàn thiện, bên ngoài cũng chỉ là đại trận tạm thời mà thôi, cho nên hắn mới có cơ hội trà trộn vào trong. Nếu đợi tới khi Huyền Thiên Ngự Cung trận được hoàn thiện, chỉ sợ bản thân tiến vào cũng không được mà muốn ra cũng không xong, nghĩ như thế khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút may mắn.
- Mau lên, các ngươi tới Thất Bính Bộ Cấm Vực bố trí đại trận theo trận đồ, chỉ cần sai lầm một tý cũng phải dùng mạng để đền.
Bên cạnh đã có mấy vị trận sư đang bận rộn, thấy Tiêu Cầm dẫn những người này lại liền không chút khách khí dặn dò.
Tộc vệ Triệu gia bất đắc dĩ chỉ có thể tiến lên chỗ các loại Ngọc Phù cùng Đá Lấy Lửa mà các vị trận sư đã an bài. Phương Nguyên cũng trà trộn bên trong, âm thầm làm việc, nhưng đầu vẫn xoay qua xoay lại, cố ý đánh giá mọi thứ xung quanh, lại lắng nghe đối thoại của những người này, sau đó cẩn thận ghi lại cách bố trí bên trong địa cung.
Hiện giờ hắn đã đưa ra quyết định, nếu đã tới đây thì nhất định phải làm rõ tất cả, sau đó mang ra ngoài.
... tương đối mà nói chính là quan trọng hơn việc đi ra ngoài.
Hắn xác định Tiên Minh không hề cảm kích chuyện này.
Bởi vì bên trong tứ đại pháp lệnh của Tiên Minh có một cái như vậy, chỉ chuyên nhằm vào hạng người lâm nạn bỏ chạy.
Huống hồ nếu thật sự thế gia đó là Cổ Thế Gia ở Trung Châu như lời nói, như vật nhất định cũng đã bị Minh Ước Thượng Cổ trói buộc.
Minh Ước Thượng Cổ chính là thiết kế nhằm vào đại kiếm nạn. Trước khi đại kiếp nạn tới, các Cổ thế gia, đạo thống và Tiên Môn phải dâng ra bảy phần nội tình trong nhà mình, chuyển vận ma biên, cung cấp cho những người ở tuyến đầu sử dụng.