Chương 110: Kệ bọn hắn đi (1)
Người dịch: Vũ Huy Quang
Biên: Cao Đức Hiếu
“Tất cả đều đi hết rồi sao?”
Ngay khi Phương Nguyên vội vã khẩn cấp chạy tới bên trong Thái Nhạc thành, không ngờ hắn lại phải nghe thấy một tin tức khiến cho tâm tình của hắn trở nên rất xấu.
Tất cả đệ tử của Thanh Dương tông đi đến đây hàng yêu phục ma chung với hắn đều đã lên pháp chu tiến về khu vực có yêu ma phá hoại.
Hiện tại, ở trong Thái Nhạc thành chỉ còn lại duy nhất một mình hắn là đệ tử tiên môn, cùng với một đám giáp sĩ đang hò hét ầm ĩ, chỉ chực chờ xông ra ngoài để tương trợ cho các tiểu tiên gia đang hàng yêu, thành chủ Thái Nhạc thành Lữ Mai Am, Kỳ tướng quân cùng với một đám quý tộc trong thành cũng muốn đi xem náo nhiệt.
“Không sai, con ta nói trừ yêu như cứu hỏa, không thể nào chậm trễ được, đợi một lúc không thấy Phương hiền chất trở về đành phải mang theo các tiên môn đệ tử khác đi trước một bước. Phương hiền chất cũng không cần phải quá vội vàng, cứ theo chúng ta cùng đi tới là được...”
Kỳ tướng quân cười uy nghiêm mà lại không mất đi sự độ lượng, đắc ý mà cũng không tùy tiện.
Nhìn thấy hơn một nghìn binh giáp của Thái Nhạc thành đã xếp thành đội hình, thành chủ cùng với Kỳ tướng quân thì đã mặc áo giáp ngồi sẵn trên ngựa, tất cả quý tộc trong thành cũng đã có mặt, Phương Nguyên nhịn không được liền híp mắt lại. Hắn lờ mờ đoán ra được nguyên nhân tại sao mà Kỳ Khiếu Phong không đợi mình trở về liền đã gấp gáp lên đường hàng yêu. Bởi lẽ, chỉ cần mình không có mặt trong lúc hàng yêu, thì đừng nói gì đến việc kiếm được công đức, nói không chừng lại còn có thể bị tiên môn trách phạt nữa!
Dù sao thì những chuyện như thế này, nói lớn thì là lớn, nói nhỏ thì là nhỏ.
Nói nhỏ chuyện đi, thì là do thực lực của mình quá kém, không thể trợ giúp gì được trong lúc hàng yêu.
Nói lớn chuyện ra, thì là ngay trong thời điểm quan trọng khi hàng yêu trừ ma mà mình lại lâm trận bỏ chạy...
“Phương hiền chất, nếu như ngươi sốt ruột muốn đi gấp, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi một con ngựa tốt!”
Thành chủ Lữ Mai Am thấy Phương Nguyên như thế, cũng trầm giọng mở miệng, dường như cố ý, lại tựa như vô tình giải thích một câu:
“Yêu ma làm loạn, chuyện xảy ra đột ngột, Kỳ hiền chất sợ rằng chậm trễ sẽ để mất thời cơ, liền đi trước một bước mang theo các đệ tử tiên môn cùng với Chu hiền chất Chu Thanh Việt, điều khiển pháp chu đi tới Ngọa Ngưu Sơn ở ngoài thành ba mươi dặm. Trước khi hắn rời đi cũng để lại một câu, hi vọng Phương hiền chất cưỡi khoái mã đi tới tương trợ...”
“Vậy mà còn có cả Chu Thanh Việt?”
Phương Nguyên nhớ tới tên khí đồ này, trong chốc lát cũng không nói nổi một lời.
Hắn nhìn thoáng qua thấy Kỳ tướng quân dường như là đang đắc ý, lại liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của thành chủ Lữ Mai Am.
Kỳ Khiếu Phong bỏ lại một đệ tử tiên môn như mình ở lại, lại mang theo Chu Thanh Việt đi hàng yêu, cuối cùng là hắn đang có dụng ý gì?
Vào lúc này, bầu không khí ở trên đường cái bên ngoài phủ thành chủ dường như đang bị đè nén lại vậy.
Một đám quý tộc trong thành này đều đang cẩn thận quan sát Phương Nguyên. Ở yến tiệc ban nãy, bọn họ nghe Kỳ Khiếu Phong nói về mâu thuẫn giữa Phương Nguyên và Chu Thanh Việt, mặc dù không biết thật giả ra sao, cách bọn họ nhìn Phương Nguyên cũng đã hơi thay đổi.
Nhất là nhìn sự việc diễn ra cho tới hiện tại, bọn hắn đều có thể nhìn ra được Phương Nguyên bị các đệ tử tiên môn khác nhắm vào, nhất thời cũng có hơi lo sợ, cũng không biết vị phượng hoàng con xuất thân hàn môn này có thể do buồn bực xấu hổ quá mà thành giận, mà nổi giận ở ngay tại đây hay không...
Cũng chỉ có duy nhất vị Kỳ tướng quân kia cứ nói cười thoải mái, dường như đang chờ Phương Nguyên nổi giận vậy.
Thế nhưng nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, sau khi Phương Nguyên nghe được tất cả những chuyện này cũng chỉ có hơi nhíu mày lại mà thôi.
Hắn vội vã chạy đến, vốn là vì muốn nói với đồng môn về điểm quỷ dị mà hắn phát hiện, để cho bọn hắn cẩn thận. Thế nhưng vậy mà bọn hắn lại bỏ mình mà đi trước, điều này làm cho tâm tình của Phương Nguyên dần dần lạnh đi. Nếu như lúc này hắn cưỡi ngựa chạy tới thì vẫn có thể theo kịp, thế nhưng... Phương Nguyên trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng từ từ ngẩng đầu lên, trên gương mặt của hắn cũng không hiện lên vẻ xấu hổ, ngược lại xuất hiện một nụ cười nhạt...
“Thế thì không cần, bằng thực lực của bọn hắn, chém giết mấy con tiểu yêu chắc hẳn cũng không có vấn đề gì, ta cần gì phải gấp gáp?”
Nói xong, vẻ mặt của hắn cũng dần bình thường trở lại, cũng không còn hiện lên vẻ gấp gáp nữa.
“Cũng tốt!”
Thành chủ cùng với một đám quý tộc nhẹ nhàng thở ra, cũng cảm thấy có hơi thất vọng, vội vàng cười hùa theo.
“Báo... Trong Thái Nhạc thành có một nghìn giáp sĩ, trừ Chu thống lĩnh ra, bảy đại thống lĩnh còn lại đều đã sẵn sàng đợi mệnh lệnh chờ phân phó!”
Cũng vào ngay lúc này, lệnh binh từ trong thành chạy đến, lớn tiếng thông báo cho Kỳ tướng quân cùng với Lữ Mai Am.
“Nếu như thế, nhanh chóng đi đến Ngọa Ngưu Sơn, viện binh gấp cho các tiểu tiên gia!”
Kỳ tướng quân nghe vậy, liền quát lên một tiếng thật to, dẫn theo một đám quý tộc ở trong nội thành phóng ngựa ra khỏi thành.
Mặc dù Kỳ tướng quân nói là "đi nhanh, viện binh gấp", nhưng có một nghìn giáp sĩ đi bộ theo, đương nhiên là tốc độ không thể nào quá nhanh được. Huống hồ bọn họ còn dẫn theo rất nhiều quý tộc ban nãy vừa mới dự tiệc ở trong phủ thành chủ. Những người này cũng đều mang ý nghĩ chạy tới xem các tiểu tiên gia trừ yêu như thế nào mà thôi, cũng đã tính trước là có những tiểu tiên gia kia ở đấy, cho dù là có phải đối mặt với yêu ma thì cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì cả, bởi vậy tất cả đều không vội vàng, chẳng qua là cưỡi ngựa chạy chậm đi đến mà thôi.
Mà tại lúc này, Phương Nguyên cũng cưỡi ở trên một con ngựa, chậm rãi từ từ xuất phát đi theo đám người, không nhanh không vội, giống như là đi dã ngoại du xuân vậy. Trên đường đi, không biết có bao nhiêu người đều nhìn trộm hắn, thấy hắn thực sự rất bình tĩnh, đều tấm tắc cảm thấy kỳ lạ.
“Phương hiền chất, đừng trách lão phu lắm miệng, ngươi và Khiếu Phong hiền chất còn có Thanh Việt hiền chất đều là đồng môn, tất cả đều là do Chu tiên sinh dạy dỗ, cũng đều là hài tử lớn lên ở Thái Nhạc thành. Ở trên con đường tu hành các ngươi vốn nên hỗ trợ lẫn nhau mới đúng, cần gì phải làm đến mức này chứ...”
Chẳng biết từ lúc nào, thành chủ Lữ Mai Am chạy tới bên cạnh Phương Nguyên, cùng đi song song với Phương nguyên, thở dài mở miệng.