Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127: Yêu Ma Phải Chết (2)

Chương 127: Yêu ma phải chết (2)
Huyền Hoàng khí bao hàm toàn diện các yếu tố, cực kì tinh thuần. Khi dùng để phát ra pháp thuật, hắn có thể mô phỏng sử dụng bất cứ pháp thuật nào. Thậm chí hắn còn có thể thúc đẩy phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong. Mà khi dùng trong giao chiến bình thường thì khiến thực lực của hắn mạnh lên mấy phần, chỉ là khó mà đánh lâu bền được. Tại lúc mấu chốt này, hắn thi triển một loại bí pháp trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Loại bí pháp này tạm thời thiêu đốt Huyền Hoàng khí để bộc phát ra lực lượng khủng khiếp trong nháy mắt.

Dù thi triển bí pháp này sẽ khiến hắn thoát lực một thời gian nhưng vì chém giết yêu ma nên hắn không ngần ngại thi triển.

“Chỉ là một đệ tử tiên môn bé nhỏ, sao có thể…”

Hiển nhiên, yêu ma không ngờ tới điều này, trong lòng kinh hãi, vội xoay người chạy trốn, trong miệng vang lên những tiếng rít gào.

Nhưng tiếng rít gào còn chưa kịp phát ra khỏi miệng nó thì Phương Nguyên đã bay đến ngay trước mặt, bóng kiếm sáng như tuyết đâm tới phía nó.

“Xoạt.”

Yêu ma lập tức ngậm miệng, dồn hết toàn lực để thúc giục yêu phong chống lại một kiếm này.

Lúc này nó không kịp suy nghĩ điều gì nữa, chỉ có thể cố gắng chống chọi kiếm chiêu này rồi tính tiếp. Tốc độ của tên đệ tử tiên môn này vượt xa tưởng tượng của nó. Yêu ma có thể nhìn ra được rằng Phương Nguyên không phải mượn gió để bay như mình mà là lao với tốc độ cực nhanh từ đỉnh núi xuống.

Rất rõ ràng, kẻ này đang thi triển một bí pháp nào đó để tăng tốc độ trong nháy mắt, nhưng loại tốc độ này sẽ không duy trì lâu, chỉ cần tiếp được một kiếm này thì mình sẽ có thể tạm tránh nguy hiểm.

“Bành.”

Trong hư không, một đạo ánh sáng màu xanh vọt thẳng tắp từ đỉnh núi đến va vào đám sương mù màu đen. Từ vụ va chạm tóe ra những tia sáng chói lòa và khói đen bay tứ tán. Yêu ma khẽ rên một tiếng, không ngờ rằng bản thân lại yếu thế hơn, trực tiếp bị kiếm kia đánh bay. Mặc dù không bị thương nặng nhưng trong nội tâm của nó rất giận dữ, rít gào lên:

“Ngươi… Ngươi đáng chết!”

Thật là quá mất mặt.

Đường đường là Huyết Sát Tiểu Yêu Tôn mà bị một tên đệ tử tiên môn mới vào đời đánh cho đến mức này.

Trong tích tắc này, yêu ma định từ bỏ suy nghĩ đào tẩu mà sẽ giết chết tên đệ tử tiên môn trước mặt này trước khi những kẻ khác kịp xuống núi viện trợ.

Thế nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên thì đã biến mất ngay tắp lự.

Bởi vì nó phát hiện rằng quyền lựa chọn không ở trong tay mình.

Vừa rồi, Phương Nguyên cầm kiếm lao xuống dưới, đánh bật yêu ma về phía sau mấy trượng, dù hơi thắng thế nhưng không làm đối phương bị thương. Tuy nhiên Phương Nguyên cũng không lấy đó làm lạ vì với thực lực của yêu ma này mà bị kiếm vừa rồi của mình làm bị thương thì mới là điều thật bất ngờ. Vừa rồi phi kiếm đánh bật đối phương về sau cũng đã nằm ngoài kì vọng của hắn. Mà bây giờ, rõ ràng khó mà lặp lại được hiệu quả vừa rồi. Khi hắn vọt từ núi xuống cũng đã chuẩn bị tâm lý phải giao đấu lâu dài với yêu ma.

“Bá” “Bá” “Bá” “Bá” “Bá”

Kiếm chiêu cuồn cuộn nối tiếp nhau, liên miên không dứt, như sóng biển dạt dào đâm về phía yêu ma.

Vừa rồi, do không quan sát nên yêu ma đã rơi vào thế yếu. Bây giờ đang muốn tìm cách lật ngược thế cờ thì không ngờ rằng Phương Nguyên lại tấn công với tốc độ nhanh đến thế, lực lượng mạnh như vậy. Thế là yêu ma kêu gào thê thảm, chỉ có thể cố gắng dùng hết mọi thủ đoạn để ngăn cản. Sương mù quanh người nó bị thanh kiếm xé rách tả tơi. Yêu ma vừa cố gắng ngăn trái ngăn phải, miệng thì rít gào phẫn nộ. Mỗi khi nó tiếp một kiếm thì lại bị đẩy về phía sau một phần. Vậy mà nó bị Phương Nguyên chính diện đánh túi bụi, rơi từ trên không xuống đất, tạo thành một cái hố sâu hoắm.

Kiếm thế của Phương Nguyên bắt nguồn từ Vô Khuyết Kiếm Kinh, một khi chiếm được thượng phong thì dù bất cứ cái gì ngăn cản cũng sẽ không nương tay, không để cho đối thủ có cơ hội thở dốc, kiếm chiêu liên tiếp không ngừng để đào sâu thêm ưu thế. Với kiếm chiêu này, hoặc là đối phương mất mạng hoặc là chính mình mất mạng.

Nhưng chỉ cần kiên trì được thì ưu thế từ ban đầu sẽ ngày càng lớn.

Không cần biết ngươi là ai, dù là Tiểu Kiều sư muội cùng các đệ tử tiên môn trên đỉnh núi hay là bách tính thành Thái Nhạc dưới chân núi đều ngây người. Bọn hắn đang trơ mắt nhìn yêu ma kia vọt từ đỉnh núi xuống định giết tất cả mọi người. Sau đó thấy Phương Nguyên vọt từ đỉnh núi xuống sau lưng yêu ma rồi dùng trường kiếm sắc bén chém ra, khiến yêu ma rơi từ trên không xuống, phá nát mặt đất thành một hố to, xung quanh ngập tràn khói đen kèm theo tiếng gào thét thảm thiết.

“Tiểu tử, ngươi dám…”

“Bản tôn muốn chém ngươi thành triệu mảnh…”

“Ngươi dám to gan làm ta bị thương…”

Đám sương mù đen vốn bao phủ Phương Nguyên và yêu ma cuối cùng đã bị kiếm phong chém nát. Mọi người nhìn thấy thân ảnh của Phương Nguyên và yêu ma kia. Lúc này, ở cái hố sâu trên mặt đất, Phương Nguyên mặc áo xanh bay phấp phới, tay cầm thanh kiếm sáng lòa, chân đạp lên thân của một con khỉ gầy gò toàn thân có vảy bạc, ánh mắt của hắn lạnh nhạt vô tình.

“Ngươi dám giết… Phụ vương ta là Nam Hoang yêu…”

Con khỉ có vảy bạc toàn thân đều là máu, nằm vô lực trên đất, vừa cầu xin tha thứ, vừa la hét ỏm tỏi. Đáy mắt của nó lóe ra ánh sáng yêu dị, trong ngực dường như có vật gì đó muốn phá thịt mà ra. Ma khí xung quanh đều bị vật này dẫn động. Dường như trong hư không đang có một đôi mắt ma quỷ lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.

Mặc dù yêu ma kêu to, nhưng ánh mắt nhìn về Phương Nguyên mang vẻ âm lãnh, như đang nhìn một người chết.

Nhưng nó còn chưa dứt lời, vật trong người còn chưa kịp lao ra thì mọi thứ chấm dứt.

Phương Nguyên không thèm nghe nó nói, trực tiếp đâm kiếm vào lồng ngực nó, giọng nói lạnh nhạt:

“Yêu ma phải chết…”

“… Nếu không sẽ hậu họa vô cùng!”
Bình Luận (0)
Comment