Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 131 - Chương 131: Đều Là Do Mệnh (2)

Chương 131: Đều Là Do Mệnh (2)
"Rất tốt, tiên môn đã nhận được ngọc giản mà các ngươi truyền về, đặc biệt lệnh cho hai người chúng ta đến đây tiếp ứng các ngươi về núi!"

Bạch chấp sự khẽ quát một tiếng, sau đó hai vị chấp sự liền đạp trên tầng mây bay tới, một bước bước vào trong pháp chu.

Sau khi nhập thuyền, hai vị chấp sự nhìn qua vị đệ tử tiên môn trọng thương kia, thi triển chút thủ đoạn chữa trị, lại hỏi một chút về nguyên do vì sao vị đệ tử tiên môn kia mất mạng. Sau đó bọn họ thấp giọng thở dài, quay sang nhìn về phía về Phương Nguyên, nói: "Lần này là do tin tức của tiên môn có sai sót, suýt nữa đã làm hại tính mạng của các ngươi, bất quá ngươi có thể suất lĩnh các sư huynh đệ đại phá yêu trận, cũng không cô phụ sự dạy bảo của tiên môn!"

Phương Nguyên theo lễ nói: "Chấp sự quá khen rồi!"

Đêm qua sau khi bọn hắn trảm yêu trừ ma thì liền truyền ngọc giản về tiên môn theo luật định, phân trần những sự tình kinh lịch khi trảm yêu, ai ngờ tiên môn lại phản ứng nhanh như vậy, thậm chí còn sai hai vị chấp sự đến đây tiếp ứng bọn hắn, cũng coi như tận tâm tận lực.

Bạch chấp sự quơ quơ áo bào, nói: "Không cần quá khiêm tốn, chiến dịch này ngươi đã lập đại công, tiên môn tất nhiên có thưởng!"

Nói xong, hắn liền ngồi xếp bằng, hỏi kỹ những chi tiết trong nhiệm vụ lần này.

Chúng đệ tử tiên môn gặp được hai vị chấp sự, trong tâm đại định, mồm năm miệng mười giảng thuật những chuyện kinh tâm động phách gặp phải đêm qua.

Nhưng trong quá trình này, Kỳ Khiếu Phong lại không nói một lời, ánh mắt trầm mặc.

Lần trảm yêu trừ ma này vốn do hắn dẫn đầu, hai vị chấp sự lại không nói chuyện với hắn, cũng là một cách biểu thị thái độ.

Lần trảm yêu trừ ma này, hắn bỏ rơi Phương Nguyên một mình lên núi là một; khinh địch liều lĩnh là hai; không biết tiến thối, lâm vào yêu trận, làm hại đồng môn hoặc thương hoặc chết là ba; thời khắc đối địch chỉ lo bản thân là bốn, mấu chốt hơn nữa chính là khi hắn và Ngô Thanh vừa về tới Thái Nguyên thành có nói ra những lời bêu xấu thanh danh của Phương Nguyên, nếu như bị tiên môn biết thì lỗi càng nặng hơn!

Đương nhiên, nếu như kết quả là hắn suất lĩnh chúng đồng môn thành công chém giết yêu ma, vậy thì những khuyết điểm này cũng không tính là gì.

Nhưng hiện tại lại là hắn suýt nữa làm hại đồng môn toàn quân bị diệt, trong khi Phương Nguyên một mình lập công lớn, hắn lại càng khó thoát tội lỗi.

Giống như Bạch chấp sự đã nói vừa rồi, Phương Nguyên về tới tiên môn sẽ được trọng thưởng, vậy thì hắn tất nhiên sẽ bị phạt nặng.

Nghĩ như vậy, hắn lại liếc mắt nhìn qua Ngô Thanh vẻ mặt không thay đổi bên kia.

Cũng không biết sau khi trải qua chuyện này, vị trí chân truyền mà mình hùng tâm tráng chí muốn chiếm lấy còn có hi vọng hay không!

Ngô Thanh sau khi trải qua chuyện đêm qua lại có vẻ hơi trầm mặc ít nói. Nàng ta trước kia luôn thích cướp lời, thích được dương danh, lại giống như đột nhiên thay đổi tính cách, trầm mặc giống như một pho tượng, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì. Vào lúc này, khi Kỳ Khiếu Phong có hơi bận tâm nhìn về phía nàng ta, chỉ thấy nàng ta cũng đột nhiên nhìn thoáng qua Kỳ Khiếu Phong, ánh mắt giao hội, nàng ta giống như đã hạ được quyết tâm gì đó!

Sau đó nàng ta bỗng nhiên làm ra một hành động mà tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi.

Nàng ta từ từ đứng lên, nhẹ nhàng đi tới bên người Phương Nguyên rồi quỳ xuống, sắc mặt có hơi đo đỏ vì nghẹn lời.

Phương Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng ta một chút, sắc mặt có hơi cảnh giác.

Ngô Thanh đỏ mặt nửa ngày, bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng nói: "Phương sư huynh, đa tạ ngươi!"

Lời này vừa ra, Phương Nguyên nhất thời choáng váng, Kỳ Khiếu Phong cũng choáng váng, chúng đệ tử tiên môn cũng choáng váng.

Ngay cả Tiểu Kiều sư muội đang nhỏ giọng nói chuyện với Bạch chấp sự cũng không nhịn được mà ngạc nhiên quay sang.

"Ách. . . Không cần phải khách khí!"

Phương Nguyên nhịn không được phải lui về sau, sắc mặt có hơi mất tự nhiên, nói.

"Sao có thể không khách khí cho được, ngươi đã cứu mạng của chúng ta a. . ."

Ngô Thanh cọ cọ tới phía trước, đưa tay kéo lại tay áo của Phương Nguyên, khuôn mặt giống như hơi rươm rướm nước mắt: "Nghĩ tới sự tình trước kia ta đã làm với ngươi, ta cũng có hơi hối hận, không ngờ bình thường ta khinh ngươi như thế, nói ngươi, ngươi cũng không cãi lại, có đôi khi ta thậm chí còn cảm thấy ngươi quá nhu nhược. Mãi đến hôm qua, ta mới biết được, thì ra không phải ngươi nhu nhược, mà là vì ngươi có bản lĩnh chân chính..."

Phương Nguyên chỉ cảm thấy sau lưng mình phát lạnh một trận, bất động thanh sắc rút tay áo của mình về, khách khí nói: "Ngươi quá khen rồi. . ."

"Không có quá khen, ngươi đúng là vậy mà. . ."

Ngô Thanh lại cọ xát về phía trước, đưa tay ôm lấy cánh tay của Phương Nguyên, ấm ức nói: "Hôm qua ta mới thấy rõ con người của ngươi. . ."

Phương Nguyên lúc này toàn thân run rẩy, muốn lui cũng không được.

Nhìn xem cặp mắt uyển chuyển từng đợt kia của Ngô Thanh, hắn rốt cuộc vẫn là ngồi không yên, dứt khoát đằng hắng một tiếng rồi đứng lên.

Ánh mắt của chúng đệ tử trong khoang thuyền đều nhìn về phía hắn, Phương Nguyên chảy mồ hôi lạnh, nói: "Cái này. . . Ta bỗng nhiên nhớ ra, theo quy củ tiên môn, mỗi lần xuất hành cũng nên có người phòng thủ bên ngoài pháp chu mới đúng. . . Các sư huynh đệ cứ ngồi, để ta đi cho. . ."

Nói xong, hắn liền vội vàng chạy ra ngoài khoang thuyền!

Trong lòng hắn không nhịn được mà thầm nghĩ: "Chắc ta không có mệnh được ngồi trong pháp chu a?"
Bình Luận (0)
Comment