Chương 1318: Vạn Long Hồn Châu (2)
Có một vị gia chủ của thế gia nhỏ bỗng nhiên không nhịn được quát khẽ:
- Tổn thất quá nặng! Tổn thất quá nặng, rõ ràng có thể không cần tổn thất nhiều người như vậy, rõ ràng chỉ cần trực tiếp vận dụng kế hoạch đó là có thể giải quyết vấn đề này, nhưng lại cứ muốn để nhiều thiên kiêu Đạo Tử như vậy đi vào liều mạng, hiện giờ bọn họ liều mạng, lại vẫn dùng kế hoạch trước đó, vậy tổn thất của những người này chẳng lẽ không phải...
- . .. Chẳng lẽ không phải chịu chết một cách vô ích à?
- ...
- Gia chủ Liễu gia, câm mồm!
- Liễu đạo huynh, ăn nói cho cẩn thận!
Những lời gia chủ của thế gia nhỏ đó nói ra, không nghi ngờ gì nữa đại biểu cho rất nhiều tiếng lòng, lúc này đều có chút biến hóa cảm xúc.
Nhưng rất nhanh, liền có rất nhiều người bên cạnh thấp giọng hét lớn, âm thầm nhắc nhở.
Bởi vì lúc này, Nam Hải Lão Tổ đã dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn hắn, không hề che giấu sát ý ở đáy mắt, điềm nhiên nói:
- Những thiên kiêu này không nên đi vào liều mạng, không nên đi chịu chết, vậy Linh nhi nhà ta nên để bị ngươi đem ra làm vật hy sinh à?
- Ngươi không muốn nàng ta hy sinh, nhưng nàng ta không phải vẫn đi vào kết quả đó ư?
Gia chủ Liễu gia bị uy thế này chấn nhiếp, sắc mặt hòa hoãn lại, không dám nói nữa, chỉ là trong lòng rất nhiều người đều vang lên những lời này.
Uy hiếp xong gia chủ Liễu gia, nộ khí của Nam Hải Lão Tổ vẫn chưa tiêu, bỗng nhiên lạnh lùng nhìn về phía lão tu Dịch Lâu, điềm nhiên nói:
- Lão quái, chỉ sợ các ngươi cũng nghĩ như vậy, nếu phương pháp của những tiểu bối thiên kiêu đó thành công, tất nhiên có thể kéo dài đại kiếp, nhưng những Long Hồn đang ngủ say đó lại không đến được trong tay các ngươi, mà Linh nhi nhà ta đi ra một bước đó, những Long Hồn ấy liền thành vật trong lòng bàn tay các ngươi, cho nên, kỳ thật trong lòng các ngươi cũng muốn để Linh nhi nhà ta đi ra một bước này?
- Long Hồn?
Đột nhiên nghe thấy những lời này, trong sân trừ mấy người thân phận tôn quý ra, người khác đều ngẩn người.
Thông qua một câu này bọn họ đột nhiên đoán được rất nhiều...
... Thì ra là thế!
Lần này vào Long Tích, trừ phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, kéo dài đại kiếp, còn có một mục đích như vậy!
Những Long Hồn đó chính là tồn tại đáng sợ nhất trong Long Tích, đều là di lưu của Đại Thánh Long tộc thời kì thái cổ, mỗi một đạo tàn hồn đều ẩn chứa đại thần thông, đại bản lĩnh, không thua gì Hóa Thần, mà nếu có thể thông qua nhiệm vụ lần này, mang ra những Long Hồn đó, thế chẳng phải là có thể lập tức tạo ra một đống đại tu sĩ có thể so với cảnh giới Hóa Thần à?
Chẳng trách, bọn họ không ngờ không lo lắng tới sự hy sinh của những tiểu bối thiên kiêu đó.
... Thì ra, cho dù là ở trên lập trường làm ăn, bọn họ cũng có thể kiếm được hồi vốn!
- Chỉ là... Long Hồn đó thực sự có thể mang sao?
- Số lượng Long Hồn sẽ có bao nhiêu?
- Có khả năng phân phối tới trên đầu những thế gia nhỏ như mình không?
...
Trong nhất thời, càng lúc càng nhiều thế gia, đạo thống nghĩ thông việc này, ánh mắt nhìn nhau đều trở nên có chút ngưng trọng, âm thầm trao đổi, thương lượng, mắt đỏ lên, dù sao Long Hồn cũng rất hiếm có, ảnh hưởng cũng quá nặng.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, cách bọn họ mười dặm, trong hư không bỗng nhiên nổi lên từng gợn sóng, mà ở trung tâm gợn sóng, không ngừng khuếch tán ra phía ngoài, dần dần hình thành một thông đạo, mà trong thông đạo đó có từng đạo linh khí vô cùng dồi dào tỏa ra, linh khí phiêu tán, hình thành sóng to trên mặt biển.
- Long Tích Thông Đạo mở rồi?
Tất cả mọi người đều chấn động, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ngay cả đại nhân vật như Nam Hải Lão Tổ lúc này cũng động dung, ánh mắt có chút lo lắng.
Thông đạo đó dường như đi thông tới một ngọn núi tàn phá, dài chừng hơn dặm, trong sự chờ đợi của các tu sĩ, dần dần, trong thông đạo lộ ra mấy đạo thân ảnh, chậm rãi đi ra phía ngoài, dần dần lộ ra tướng mạo.
Đi ở phía trước, chính là Phương Nguyên, lúc này hắn trầm mặc mà bi tịch, trong tay đỡ một hạt châu hồng quang ẩn hiện, mà sau lưng hắn thì là đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, ngoài ra chính là đám người thế gia Đạo Tử may mắn sống sót, Ban Phi Diên, Viên Tiêu cũng ở trong đó, mà ở sau cùng là Hậu Quỷ Nhi cưỡi trên lưng một con hung đồn, nhìn chung quanh.
- Chỉ có... Chỉ có từng này người thôi à?
Có người nhìn bọn họ đi ra, đột nhiên kêu lên thất thanh, thanh âm bi thương.
Trong đám người xuất hiện một mảng rối loạn, không biết có bao nhiêu trong lòng như thắt lại.
Khi tiến vào Long Tích, chính là ước chừng ba mươi sáu thiên kiêu Đạo Tử tu vi cao thâm, tiền đồ vô lượng.
... Mà hiện giờ trong những người đi ra, tính hết lại có tới mười người không?
Có người bi thương nổi lên, nhất là người lúc trước có Đạo Tử nhà mình vào, hiện giờ lại không thấy ra.
Trong nhất thời bi thống khó có thể kìm nén.
Cũng có người nhìn thấy thân ảnh của thiên kiêu nhà mình xuất hiện trong thông đạo, lập tức vui mừng vô cùng.
Có đạo cô ở bên cạnh lão tổ tông Nam Hải Vong Tình Đảo, nhìn thấy trước nhất chỉ có một mình Phương Nguyên đi ra, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, tuy bọn họ sớm đã biết kết quả này, nhưng vẫn ra sức nhìn vào trong, muốn nhìn thấy một đạo thân ảnh...
Mà trong những cảm xúc phức tạp này, cũng có người chỉ nhìn chằm chằm hạt châu trong tay Phương Nguyên.
Trên mặt bọn họ là vẻ kinh hỉ, do dự, như núi gào biển động.
- Khí tức của hạt châu đó...
- Trong đó chính là phong ấn Long Hồn à?