Chương 1320: Đạo Tử Vong Tình Đảo (2)
Bên trong Tiên Minh, rất nhiều người đang chờ hắn nghị sự, cũng mời rất nhiều lần, nhưng hắn lại mặc kệ, sau khi ngồi ba ngày, lại xem xét trên một mảng hải vực này, đuổi sóng biển, ngắm tịch dương, giúp lão ô quy bố trí đại trận vẫn chưa hoàn thành, khi rảnh rỗi thì tìm giao long vẫn đang bị treo đó tâm sự, trò chuyện, giống như hoàn toàn không biết có nhiều người như vậy đang chờ mình.
Mà nay, hạt châu phong ấn hơn trăm đạo Long Hồn đó vẫn đi theo bên cạnh hắn.
Hạt châu này hình như có linh tính, hắn đi đến đâu, hạt châu này sẽ đi tới đó, hắn có thể thu hồi, nhưng lại một mực không thu hồi, chỉ để mặc hạt châu này đi theo mình, vào thời điểm mấu chốt nào đó, thậm chí còn có thể dùng để làm búa gõ đá.
Từng có một vị đại thần thông, ý đồ thi triển pháp lực, lấy hạt châu này đi, Phương Nguyên cũng không để ý đến.
Nhưng vị đại thần thông này vẫn thất bại, một là hạt châu này có linh tính, hai là lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo nổi giận một lần, cũng vào lúc đó, nàng ta đã lên tiếng, thế là Vong Tình Đảo trên dưới giống nhau dùng cách gọi cô gia, chỉ thay đổi cách xưng hô như vậy, khiến cho thân phận của Phương Nguyên lớn tới vô cùng, mỗi người đều biết, đây không chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Đạo thống cổ xưa, nhất là thánh địa, xưng hô luôn có chú ý.
Nhất là dưới tình huống Nam Hải Vong Tình Đảo hiện giờ đã không còn Thánh Nữ, một tiếng xưng hô này vốn đại biểu cho một loại thân phận.
Đó chính là Đạo Tử!
Huống hồ, trải qua chuyện Long Tích, thế gian cũng đã lờ mờ lan truyền thực lực của Phương Nguyên.
Rất nhiều người đều cảm thấy, Phương Nguyên lúc này đã có tư cách trở thành Đạo Tử của một phương đại thánh địa!
...
- Thiên địa như lưới, đại đạo như dệt...
Sâu trong hải vực phía nam, trong tay Phương Nguyên đang cầm Tam Sinh Trúc Giản, chậm rãi đọc hàm nghĩa bên trên.
Trong khoảng thời gian này, hắn đang liều mạng nghiên cứu tiên văn rùa già ban cho, sau khi lĩnh ngộ hàm nghĩa trong đó, liền nghiên cứu trận lý trong Vạn Linh Quyển trên Tam Sinh Trúc, mỗi lần có sở ngộ, liền bố trí mười tòa đại trận cho rùa già, mà nếu có thiếu tài liệu gì, hoặc là tự mình nghĩ biện pháp luyện chế ra, hoặc là trực tiếp nói với phó dịch của Vong Tình Đảo, bảo bọn họ đưa tới cho mình.
Hắn hiện tại rất có quyền lên tiếng, Vong Tình Đảo chưa bao giờ cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của hắn.
Cũng trong âm thời cản vô số khách không mời mà đến cho hắn.
Sự nhàn hạ hiếm có này cũng khiến Phương Nguyên trên phương diện nghiên cứu trận đạo thái cổ và lĩnh ngộ tiên văn có tiến bộ vượt bậc, đương nhiên, trên một trình độ khác mà nói, có lẽ hắn cũng không chỉ là bởi vì hiện giờ có thời gian để nghiên cứu, mà là hắn đang cố ý thông qua phương pháp này, khiến thần niệm của mình một khoảnh khắc cũng không ngừng, đều bị tiên văn huyền ảo cao thâm xâm chiếm, không thể nghĩ tới chuyện khác.
Cuộc sống như vậy kéo dài rất lâu, hơn nữa Phương Nguyên còn định cứ tiếp tục mãi.
...
- Cô gia, tài liệu bày trận ngài cần đã đưa tới rồi.
Không biết một ngày nào, có một đội Hoàng Cân Lực Sĩ áp tải ba chiếc pháp chu cực lớn tới. Bên trong đều là tài nguyên để bố trí đại trận như Ngọc Cấm, Long Thạch hiếm có khó tìm, giá trị vô lượng, Phương Nguyên cũng không nhiều lời, chỉ tùy tiện gật đầu, bảo họ để xuống, dù sao từ khi hắn tới Nam Hải, tài nguyên như vậy cũng không biết đã nhận bao nhiêu.
Đương nhiên, lần này cũng không khác gì.
Trước kia Hoàng Cân Lực Sĩ đưa tài liệu bày trận tới đều sẽ lặng lẽ rời khỏi, nhưng lần này, lại có một vị đạo cô trẻ tuổi đi theo, nàng ta không rời đi, mà là ngồi trên pháp chu, nhìn Phương Nguyên cẩn thận tỉ mỉ bố trí đại trận, lẳng lặng xuất thần.
Vị đạo cô đó dường như cũng rất kiên nhẫn, nàng ta đợi hơn nửa canh giờ, đợi tới khi Phương Nguyên đã bố trí thỏa đáng một phương trận giác, mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Ngũ đại trưởng lão của Tiên Minh, một vị Thánh Nhân, còn có các vị đại nhân vật của thế gia, cổ tộc Trung Châu, Tẩy Kiếm Trì, Cửu Trùng Thiên, Lang Gia Các, cùng với thần tướng đến từ Ma Biên, Lôi Châu Lôi lão gia tử, Quái Sư của Dịch Lâu... Rất nhiều người đều đang ở Vong Tình Đảo đợi ngươi, bọn họ đã đợi rất lâu rồi, cho dù là lão tổ tông cũng không tiện tiếp tục ngăn cản bọn họ!
Không biết Phương Nguyên có nghe thấy lời nàng ta nói hay không, chỉ bắt đầu bố trí trận cước thứ hai.
Vị đạo cô trẻ tuổi trầm mặc một hồi, nói:
- Ngươi biết Long Hồn liên quan quá lớn, Linh nhi để nó cho ngươi, bảo ngươi phân phối, chính là vì nàng ta tin ngươi, chuyện này, ngươi vẫn phải cân nhắc một chút, Long Hồn đó quá cường đại, Tiên Minh muốn dùng nó để bồi dưỡng cao thủ chống đỡ đại kiếp, thế gia Trung Châu muốn bồi dưỡng Đạo Tử mới, Lôi lão gia tử muốn dùng nó để đả tạo tiên binh tuyệt thế.
Nói tới đây, thở dài một tiếng:
- Nên phân phối thế nào, cũng phải có chương trình mới được!
Phương Nguyên lấy ra Tam Sinh Trúc Giản, nhanh chóng tính toán, thần thức cực kỳ tinh chuẩn, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Đạo cô trẻ tuổi đành phải lại trầm mặc một thoáng, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng ta bỗng nhiên nhìn Phương Nguyên, dường như có chút tức giận, trầm giọng nói:
- Lúc trước Linh nha đầu ở Vân Châu coi trọng ngươi, nghĩ rằng ngươi có thể giúp nàng ta, có thể cứu nàng ta, lúc ấy ta cảm thấy đó chỉ là một chuyện cười, chỉ là để nàng ta vui vẻ chút thôi, ta cũng lo ngươi không biết trời cao đất rộng, cho nên thiết lập khảo nghiệm cho ngươi, thậm chí để lại cho ngươi một tia thần niệm, ám chỉ ngươi việc này, chính là để muốn ngươi biết khó mà lui!