Chương 133: Sự Tình Bất Đắc Dĩ (2)
"Rốt cuộc là Kiếm Đạo của ta lại tiến bộ, hay là trong ấn ký này phong ấn lực lượng nào đó?"
Phương Nguyên có hơi suy nghĩ không thấu, bỗng nhiên cảm thấy lúc trước khi nhận kiếm nên cẩn thận hỏi thăm Lữ Mai Am một chút mới đúng.
Có điều khi nghĩ lại, hắn lại cảm thấy đại khái là do mình nghĩ nhiều.
Kiếm có phong ấn lực lượng bên trong, đa phần đều là Tiên gia pháp bảo, kiếm này đáng giá ba ngàn vàng, tại phàm tục tất nhiên là chí bảo, nhưng tuyệt đối không có khả năng phong ấn lực lượng gì đó ở bên trong, bằng không mà nói, đừng nói là ba ngàn lượng vàng, dù là ba vạn lượng vàng cũng không mua được ...
"Nhất định là do Kiếm Đạo của ta lại đột phá tầng bình cảnh nào đó!"
Phương Nguyên thầm nghĩ, nhưng vẫn tỉ mỉ quan sát đạo hắc ấn này.
"Hì hì, Phương Nguyên sư huynh luyện kiếm pháp hảo. . ."
Khi hắn còn đang suy nghĩ, lại chợt nghe thấy ở bên cạnh vang lên một tiếng cười. Phương Nguyên giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, liền thấy Ngô Thanh đang đi xuống xa xa từ trên sườn núi, trên tay bưng một mảnh lá sen, phía trên chất đầy những trái cây nhỏ giống như hạt sương màu tím, tay kia lại cầm một bình gốm màu trắng, bên trong thủy ba doanh doanh, nước suối tràn đầy, vừa cười vừa từ từ đi về phía Phương Nguyên.
"Ách. . . Ngô Thanh sư muội, thật là đúng dịp!"
Phương Nguyên lập tức cảm thấy có hơi xấu hổ, ngượng ngùng thu hồi kiếm, miễn cưỡng cười cười chào hỏi.
"Đúng dịp gì đâu, ta tới đây để tìm ngươi đó!"
Ngô Thanh tủm tỉm cười, đi tới trước của lầu nhỏ Phương Nguyên, đem thanh thủy trong bình gốm rót vào trong chum nước trước lầu của Phương Nguyên. Cái bình gốm này chỉ cao hơn ba thước, nhưng thanh thủy bên trong lại đổ đầy một vạc nước, sau đó nàng ta oán trách nhìn Phương Nguyên một chút, quan tâm nói: "Ngươi nhìn ngươi luyện kiếm, luyện ra một thân mồ hôi, nhanh nhanh tắm rửa một chút đi, lát nữa ta còn có lời muốn nói với ngươi. . ."
"Ách. . ."
Phương Nguyên quả thực luyện kiếm đến mức mồ hôi ướt cả áo bào, cũng đang muốn đi tắm một phát, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ân cần kia của Ngô Thanh, hắn lại nhịn không được mà ngưng thở một hơi, lùi về sau một bước, nói: "Làm phiền ngươi hao tâm tổn trí, không cần phải phiền phức như thế!"
Nói xong, hắn thu hồi kiếm lại, xoay người rời đi.
Ngô Thanh sắc mặt biến đổi, nhưng lại vội vã đuổi theo: "Ngươi chờ ta một chút!"
Phương Nguyên giống như bị điếc, càng chạy càng nhanh, Ngô Thanh như thế này thực sự quá dọa người.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, hắn chợt nghe đến trên đỉnh đầu vang lên một trận cười yêu kiều: "Mới sáng sớm mà nơi này của ngươi lại thật là náo nhiệt!"
Phương Nguyên và Ngô Thanh đều ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh thanh tú động lòng người chậm rãi bay tới, không phải Tiểu Kiều sư muội thì là ai. Nàng ta cười hì hì, đứng ở bên cạnh một gốc cổ tùng, nhìn qua Phương Nguyên tỏ vẻ bị ép vào thế bất đắc dĩ và Ngô Thanh trợn trắng mắt bên kia, nói: "Sáng sớm định ghé thăm ngươi một chút, ai ngờ có người đến sớm hơn, Phương Nguyên sư huynh, ngươi có ăn sáng chưa?"
Phương Nguyên thấy nàng, giống như được đại xá, vội vàng đi về phía nàng, nói: "Đi thôi!"
Ngô Thanh hận hận dậm chân, kêu lên: "Ngươi còn chưa có tắm mà!"
Phương Nguyên trực tiếp lấy ra một đạo Thanh Tịnh Phù từ trong túi trữ vật, ngón tay nhoáng một cái liền biến nó thành hơi nước mịt mờ, vòng quanh người một hồi, một thân mồ hôi tiêu tán toàn bộ, thần thanh khí sảng. Đây là một loại phù triện Tiên gia, dùng rất thuận tiện, Phương Nguyên cũng có mấy đạo, bất quá phù triện này cũng đáng mấy đồng tiền. Phương Nguyên bình thường tiêu xài khó khăn, không nỡ dùng, nhưng lúc này lại không thể không hào phóng.
Ngô Thanh thấy hắn làm thế thì cũng chỉ có thể tức giận siết chặt nắm đấm, do dự một lát rồi lại cúi đầu theo sau.
Điều này khiến cho Phương Nguyên quẫn bách không thôi.
Hắn và Tiểu Kiều sư muội đi ở phía trước, Ngô Thanh lặng lẽ không một tiếng động đi theo phía sau, điều này khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Thật giống như bị một dã thú nhìn chằm chằm ở sau lưng vậy. . .
Tiểu Kiều sư muội cũng giống như phát hiện ra món đồ chơi gì mới, một mực nhìn hắn khanh khách bật cười. . .
Điều này khiến cho Phương Nguyên hận không thể một cước sút nàng bay vào trong vách núi bên cạnh!
Ba người cứ thế hai trước một sau chạy tới Linh Thiện đường, Phương Nguyên và Tiểu Kiều sư muội ngồi xuống dùng bữa, Ngô Thanh an vị cách chỗ bọn họ không xa, lại không ăn gì, cứ thế nâng cằm nhìn hắn, bầu không khí quỷ dị tới cực điểm. Đám đệ tử tiên môn dùng bữa xung quanh đều loáng thoáng cảm thấy có điểm không thích hợp, còn tưởng rằng có ai thả độc trong Linh Thiện đường. . .
Ngay khi Phương Nguyên đang sắp sửa bóp gãy đôi đũa trong tay, bên ngoài Linh Thiện đường lại có một con chim gỗ chậm rãi hạ xuống, trên đó có một vị đồng nhi mặc thúy y, tóc tết thành hai cái bím nhỏ, cúi đầu nhìn vào bên trong, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh..."
Phương Nguyên dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài nhảy lên trên chim gỗ, nói: "Đi nhanh đi!"
Đồng nhi kia lại ngơ ngác một chút, nói: "Sao ngươi biết ta phụng mệnh chấp sự tới đón ngươi?"
Phương Nguyên chau mày, thúc giục nói: "Đừng nói là chấp sự, dù là Diêm Vương gia gia thì ta cũng tiếp, đi mau đi mau!"