Chương 140: Chân Truyền Của Ta (1)
Từ sau khi trở về từ Thái Nhạc thành, thái độ của Ngô Thanh đại biến khiến cho Phương Nguyên có hơi không quen.
Tuy là hắn đã đọc đủ loại thi thư, nhưng vào lúc này, hắn vẫn có một loại cảm giác không biết nên xử lý như thế nào.
Trong vô thức hắn cảm thấy mình hẳn là nên khách khí với Ngô Thanh một chút, giống như cách đối xử với những người khác. Thế nhưng sau khi hắn biểu hiện khách khí, bộ dạng hùng hổ dọa người kia của Ngô Thanh lại làm cho hắn đau đầu. Trong loại chuyện này, mặc dù hắn cũng là chim non chưa từng trải, nhưng hắn cũng mơ hồ ý thức được, nếu gặp phải loại sự tình này, khi cần quyết đoán vẫn nên quyết đoán, nếu không nhất định sẽ dấy lên tranh chấp. . .
Hiện tại hắn còn không có đủ thời gian tu hành, càng không có ý trêu hoa ghẹo nguyệt!
Chỉ tiếc rằng hắn mặc dù không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng hoa cỏ lại bám dính trên người hắn. Ngô Thanh dây dưa không bỏ đuổi theo hắn, vội la lên: "Phương Nguyên sư huynh, vì sao ngươi một mực trốn tránh ta, ta đối tốt với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự không động tâm sao?"
Phương Nguyên bị ép vào thế bất đắc dĩ, đành phải đứng lại, nói: "Đa tạ một mảnh hảo tâm của Ngô Thanh sư muội, nhưng Phương Nguyên thực sự không trèo cao nổi!"
Nói xong, hắn vái chào một cái thật sâu, sau đó lại muốn vòng qua nàng rời đi.
Ngô Thanh nghe xong lời này thì cũng không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, đáy mắt lóe lên một tia bất mãn, dù sao nàng cũng không phải là đồ đần thật sự, sao có thể không thấy rõ tâm ý của Phương Nguyên. Nàng vốn cho rằng ỷ vào gia thế và dung mạo của mình, nếu như mình kéo xuống da mặt thì chuyện bắt được Phương Nguyên sẽ không thành vấn đề. Nhưng thấy hắn bây giờ có hơi khó chơi, trong lòng nàng cũng dâng lên một cỗ tức giận!
"Phương Nguyên, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Thấy Phương Nguyên thật sự nói đi là đi, Ngô Thanh nhịn không được mà hét lớn một tiếng.
"Ừm?"
Phương Nguyên cau mày quay lại, biểu lộ cũng có chút nhẹ nhõm.
Hắn còn tưởng rằng Ngô Thanh sẽ nổi giận, chửi mình một trận sau đó rời đi, ai ngờ Ngô Thanh đi mau mấy bước đuổi theo hắn, chỉ lạnh lùng đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, sau đó cười lạnh nói: "Thật nhìn không ra bình thường ngươi tỏ ra là người đọc sách đọc đến choáng váng đầu óc, thì ra cũng rất tâm cao khí ngạo a. Cũng được, ngươi đã không hiểu phong tình như vậy, vậy ta cũng không ngại nói rõ với ngươi biết, bản cô nương từ nhỏ đến lớn, không có món đồ nào ta coi trọng mà không có được. Ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn thế nào mới chịu thu hồi bản mặt lạnh lùng này của ngươi đây!"
Phương Nguyên bị lời này chẹn họng một chút, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Ngô Thanh thấy thế, lại cho là hắn là đang do dự, cười lạnh nói: "Ta biết ngay đàn ông các ngươi chính là như vậy, luôn thích bày ra tác phong tác đồ, bất quá bản lĩnh của ngươi thực sự không yếu, cũng đủ tư cách để tự cao tự đại. Lại nói trước kia ta quả thực không phải rất tốt với ngươi, cho ngươi bộc phát tính tình cũng không thành vấn đề. Nhưng ta hi vọng ngươi có thể minh bạch, có rất nhiều người theo đuổi bản cô nương, ngươi tốt nhất đừng nên không biết thức thời. . ."
Cho đến lúc này, Phương Nguyên mới suyễn suyễn thở ra một hơi, sau khi trầm tư nửa ngày, hắn cũng dứt khoát nói thẳng: "Ngô Thanh sư muội, trước trận chiến tại Thái Nhạc thành, ngươi xem thường ta, ta cũng không thích ngươi. Mặc dù hai ta hợp tác một lần trong chiến dịch tại Thái Nhạc thành, ta cũng coi như cứu được ngươi một mạng, nhưng sau khi ngươi về núi, thay ta nói chuyện, chúng ta liền cũng hòa nhau. Ta thấy, trong tiên môn thì tu hành làm trọng, mọi người vẫn nên tìm nơi thanh tĩnh thì tốt hơn, ân oán giữa ngươi và ta coi như xóa sạch, ngươi đừng có lại đến tìm ta nữa có được hay không?"
Trong lòng hắn thầm nghĩ, lời này hẳn là đủ minh bạch rồi đi?
Thế nhưng Ngô Thanh nghe xong thì lại cười lạnh, nói: "Là ai đã nói với ngươi rằng trong tiên môn tu hành là nặng nhất? Bây giờ nếu ngươi vẫn còn mạnh miệng như thế, ta cũng không ngại nói để ngươi minh bạch một chút. Ngươi có biết hay không, thật ra ta là người của Ngô gia tại Giang Thành, thái gia gia của ta chính là đại tu hành giả Trúc Cơ tại Giang Thành. Ta đã nói qua chuyện của chúng ta với thái gia gia, hắn cũng rất ưa thích, nếu như ngươi nhận sai, cầu hai ta câu, ta có thể nói thái gia gia ta chỉ điểm ngươi một chút, để cho ngươi có hi vọng đoạt được vị trí chân truyền tại tiên môn. . ."
Nàng ta chưa nói hết, Phương Nguyên đã chém đinh chặt sắt mà nói: "Chân truyền như thế, không cần cũng được!"
Sau khi trả lời, hắn một lần nữa chắp tay vái chào, chân thành nói: "Đừng đuổi theo nữa, đa tạ!"
Nói xong, hắn phất ống tay áo một cái, nhanh chân đi thẳng về phía trước.
Ngô Thanh tức tối hô to sau lưng hắn: "Ngươi nhất định sẽ hối hận, trở về cầu ta!"
Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, thầm bất đắc dĩ cười cười. . .
Lại còn có người bảo mình làm một tên tiểu bạch kiểm ăn không ngồi rồi, thật đúng là. . . nhưng chứng tỏ dáng dấp của mình cũng không tệ a?
Cứ từ từ nghĩ như vậy, Phương Nguyên về tới lầu nhỏ của mình, sau khi uống hết một chén trà xanh, hắn liền cầm theo một cuốn sách đi ra ngoài. Hắn lo lắng Ngô Thanh lát nữa sẽ lại đến, quấy rầy tâm cảnh đọc sách của mình, nên hắn định đi đến rừng trúc, ngồi trên tảng đá để mà đọc.
"Gió thổi trúc động, gió núi lay người, Phương Nguyên sư huynh thật thoải mái, đúng là làm cho người ta hâm mộ a!"
Vừa mới đọc sách nhập thần, Phương Nguyên lại chợt nghe thấy ở bên cạnh có tiếng người cười cười.
Phương Nguyên vội vàng quay đầu, lại phát hiện người tới là Tiểu Kiều sư muội thì lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Phương Nguyên sư huynh đang trốn tránh người nào a?"
Tiểu Kiều sư muội mặc một cái áo sam màu vàng nhạt, ôm lấy một cái bình sứ xanh biếc trong ngực, bên trong lại cắm một chùm hoa dại, giày thêu kim văn xách trong tay, đi chân đất dọc theo dòng suối nhỏ, nhìn bộ dạng là vừa hái hoa trở về. Nàng vừa đi tới gần Phương Nguyên, ngồi xuống bên cạnh hắn trên tảng đá, vừa quay đầu dò xét hắn, trong mắt lộ ra mấy phần tiếu ý ranh mãnh.
"Ách, không có không có, nơi này đọc sách thanh tĩnh!"
Phương Nguyên hơi hơi xấu hổ cười cười, sự tình của Ngô Thanh dù sao cũng không nên nói với người khác.