Chương 1422: Chín vị Minh Vương (1)
Xem xét tất cả công tác chuẩn bị, mọi việc đều chuyển biến như hắn hi vọng, Phương Nguyên rốt cuộc yên tâm, lúc này hắn đứng ở trên tường thành, đưa mắt nhìn về phía thần quan, chỉ thấy tiên quân đang diễn luyện, chiến ý ngập trời, quanh đấy có những người hầu, người giúp việc chạy qua chạy lại phụ giúp, tất cả đều có quy củ, nhìn phảng phất như một con quái vật khổng lồ đang dần dần tỉnh lại.
Hắn biết, hắn đã thành công một nửa.
Kế sách hắn đề ra, đã thúc đẩy tình trạng Ma Biên như lúc này, hình thành một đại thế.
Đến giờ, không cần hắn phải làm thêm gì nữa, dựa vào đại thế này, sẽ dần dần đưa Ma Biên đến kết quả mà hắn mong muốn.
Cũng thuận tiện đẩy bản thân hắn tiến về phía trước.
- Xử lý nốt những chuyện cuối cùng, là tất cả viên mãn, chúng ta đi làm thôi?
Phương Nguyên liếc mắt nhìn Bạch Miêu đang lười biếng nằm trên vai mình, giọng điệu có chút lấy lòng hỏi.
Bạch Miêu lười biếng ngáp một cái, bất đắc dĩ gật đầu.
Ma Biên là nơi tiếp giáp Ma Uyên, là thành trì để ngăn chặn ma vật tiến vào Thiên Nguyên, cao nhân tất nhiên không thiếu, sau khi họ đồng ý với kế hoạch của Phương Nguyên, cũng từng bước làm công tác chuẩn bị, như nghiên cứu sử dụng thần chủng, hoàn thành địa đồ, mọi việc tiến triển rất nhanh, nhưng dù sao Ma Biên có địa thế hiểm yếu, nguy hiểm trùng trùng, có một số nơi những thám từ bình thường không thể tiến vào thám thính, mấy ngày trước đã báo về Trấn Ma Quan để Phương Nguyên biết, cần hắn tự mình thực hiện.
Bây giờ chỉ còn ít chỗ cần thám thính, Phương Nguyên tạm biệt lão chấp sự của Vong Tình Đảo, dẫn theo Bạch Miêu và Quan Ngạo, Toan Nghê cưỡi tiên vân bay về phía trong Ma Biên.
- Là Phương Thần Tướng ra ngoài...
Bên ngoài Thần Quan, tập trung rất nhiều binh sĩ đang tập trung luyện tập, mọi người đều nhìn thấy tiên vân từ trong Trấn Ma Quan bay ra, những tiếng hoan hô nổi lên, trên mặt mọi người đều lộ vẻ tôn sùng, cùng nhau thu lại vũ khí, sau đó hướng về phía Phương Nguyên đi qua, cúi đầu thi lễ.
Thậm chí ở những nơi bí ẩn, một số người phụng mệnh đến làm việc bí mật, không thể công khai xuất hiện, cũng chắp tay hướng về phía Phương Nguyên hành lễ, việc họ làm là thành kính từ trong tim, cũng không mong muốn được Phương Nguyên nhìn thấy.
Bây giờ ở Ma Biên, Phương Nguyên rất có uy tín, vượt trội hơn chín vị Thần Tướng khác.
Quả thật hắn đã có tầm ảnh hưởng như một người đứng đầu Ma Biên.
Có lẽ ở Ma Biên, nơi ngọa hổ tàng long này, còn có những người nắm giữ quyền thế cao hơn hắn, cũng có người có tu vi cao hơn hắn, nhưng xét về danh vọng và sức ảnh hưởng đến ngàn vạn tướng sĩ ở Ma Biên thì không ai hơn được hắn.
Trừ thành chủ Bát Hoang Thành ra, ở Ma Biên hắn là người số một.
Nếu như trong mắt người đời, một khi Đạo Tử các thánh địa xuất thế, đều có mục tiêu là tạo dựng tiếng tăm, thu phục lòng người, vì tương lai tranh giành thiên hạ của Thánh địa, thì hiện tại Phương Nguyên đã làm tốt mọi mặt. So với nửa năm trước, Phương Nguyên là một người trẻ tuổi không có tiếng tăm gì, nhưng trải qua việc chiến đấu liên tục ở Ma Biên, lập nhiều công lớn, trong thời gian ngắn danh tiếng, uy tín của hắn đã vượt trội hơn các Đạo Tử khác.
Nếu sau này hoàn thành việc giết sạch ma vật ở Ma Biên, ba mươi sáu đạo long hồn được ban thưởng cho những người có công, danh tiếng của hắn còn tăng lên cao nữa.
- Mọi người hãy làm tốt công việc của mình đi...
Phương Nguyên nhìn thấy tướng sĩ bên dưới cúi đầu hành lễ với mình, không khỏi mở miệng nói.
Cảm nhận được tình cảm, hi vọng của mọi người dành cho mình, trong lòng hắn cũng có chút cảm động.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm suy nghĩ những điều này, còn có công việc trước mắt cần thực hiện.
Trên tay hắn đang cầm một quyển trục, ở đó ghi lại một số địa điểm mà thám tử chưa thám thính được, để tiết kiệm thời gian, lần này hắn muốn đi kiểm tra một thể, lúc có kết quả rồi, sẽ giao lại cho những cao nhân trong Bát Hoang Thành, để họ hoàn thiện địa đồ.
Ngày địa đồ được hoàn thiện, cũng là ngày khởi binh xuất chiến.
Dù mọi việc đã được xác định, nhưng trong lòng Phương Nguyên cũng hồi hộp, mong đến ngày xuất chiến.
Dựa vào việc quen đường, Phương Nguyên điều khiển tiên vân bay thằng vào trong Ma Biên.
Khi còn ở bên ngoài, hắn đứng bên trên điều khiển tiên vân bay nhanh như tia chớp, lúc đã vào sâu trong Ma Biên, hắn liền biến đổi khí tức tiên vân, ẩn mình vào trong, tận lực thu liễm, phòng ngừa sinh linh hắc ám phát hiện.
Tiến vào một địa điểm cần thám thính, Phương Nguyên nhẹ nhàng hạ xuống, huy động thần thức lan ra bên ngoài.
Cảnh giới của hắn bây giờ đã là Nguyên Anh hậu kỳ, thần hồn cường đại, hơi huy động thần thức, đã có thể quan sát ba ngàn dặm xung quanh, rất nhanh thu những hình ảnh về địa thế, linh mạch... kia vào trong đầu.
Chỉ sau một lúc, cả một khu vực rộng lớn đã được hắn điều tra xong, bay đến chỗ kế tiếp.
Trong quá trình này, hắn chỉ dựa vào sức lực của mình, không cần Bạch Miêu sử dụng thần thông, tuy phương pháp di chuyển của Bạch Miêu rất huyền bí, nhưng vừa tiến vào Ma Biên đã bắt nó làm việc, cũng không thể đảm bảo trong cả quá trình nó luôn triển khai thần thông, với lại... con Bạch Miêu này rất kiêu ngạo, mỗi lần cần nó ra tay, Phương Nguyên đều phải cầu xin nhiều lần.