Chương 1436: Từng người mang ý xấu riêng (1)
Nam tử hoàng bào không chút biến sắc, những đạo lý này hắn đều hiểu, nhưng hắn cảm thấy nam tử trung niên nói còn chưa đủ.
Nam tử trung niên lại nở nụ cười, nói:
- Quan trọng hơn là, tuy người kia chết rồi, nhưng hắn lưu lại trận thế và kế hoạch càn quét Ma Biên, vẫn sẽ thuận lợi phổ biến xuống, dù sao đây quả thật là đồ vật hữu ích với Ma Biên, với thiên hạ, tự nhiên sẽ có công lao to lớn, mà những công lao này, cuối cùng đều thuộc về Vong Tình Đảo, nếu bọn họ còn muốn lấy được những công lao kia, lấy được danh tiếng to lớn, sẽ biết mình không nên làm náo động quá lớn, ảnh hưởng đến đại kế càn quét Ma Biên...
- ... Bằng không, Vong Tình Đảo chẳng những không được phần công huân này, còn sẽ trở thành tội nhân vạn cổ!
Nam tử hoàng bào nghe xong, hơi trầm ngâm, cuối cùng châm biếm nở nụ cười. Nam tử trung niên kia không để ý lắm, tiếp tục nói:
- Những người thế gia kia nhân số nhiều nhất, kỳ thực lại dễ đối phó nhất, những gia chủ kia bình thường rất thông minh, nhưng liên luỵ đến lợi ích gia tộc, lại trở thành một đám ngu si, sao có thể thành khí hậu?
Nói đến đây, hắn mới nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói:
- Vị đứng đầu sáu đạo kia, kỳ thực là một thiên tài, việc hắn làm, không có cái nào mà không phải đại công, chỉ tiếc thời gian hắn làm Đạo Tử quá ngắn, không biết dù khi còn sống thu được danh vọng và quyền thế lớn hơn nữa, sức ảnh hưởng to lớn hơn nữa, nhưng chỉ cần hắn chết, như vậy hết thảy sẽ thành hư vô...
Vừa nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn về phía nam tử hoàng bào, nói:
- Chờ sau khi hắn chết, điện hạ chính là Đạo Tử thánh địa duy nhất ở Ma Biên này, đến thời điểm đó hơi tỏ thái độ, bất kể là Bát Hoang thành, hay Tiên Minh, hoặc những thế gia kia, ai dám không cân nhắc ý chí của điện hạ?
Nam tử hoàng bào trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Còn chưa đủ!
Nam tử trung niên chỉ cươi cười, tiếp tục nói:
- Những thứ này đương nhiên còn chưa đủ, bất quá nắm long hồn ở trong tay, ngoại trừ điện hạ và ta ra, tự nhiên phải cho những thế gia kia một chút, còn phải cho Bát Hoang thành một phần, cùng với bồi thường cho Vong Tình Đảo, cái này chẳng phải là mọi người đều vui vẻ, nếu như Vong Tình Đảo đồng ý nhận, thì được một phần trăm, nếu không nguyện thu... như vậy cái kia chính là chuyện của các nàng!
Nam tử hoàng bào lộ ra nụ cười quỷ dị nói:
- Nhưng vì sao ta cảm giác, long hồn kia có chút không đủ chia nhỉ?
...
- Giết...
Ở Quỷ Nha Sơn vẫn là ngọn lửa chiến tranh bùng cháy.
Bất kể là Giao Long, hay Quan Ngạo, lão chấp sự Vong Tình Đảo... vào lúc này đã không còn tâm trí chém giết, mà vây quanh ở bên cạnh Cửu Long Ly Hỏa Tráo, dùng hết tất cả biện pháp cứu Phương Nguyên ra, nhưng chúng tu ở xung quanh lại chiến ý tăng mạnh, liều mạng vây bọn họ vào giữa, thế công như nước thủy triều, không chỉ cần chém giết bọn họ, còn phải nhốt bọn họ lại.
Dù sao lần ám sát này là quyết không thể để lại người sống.
Thứ hai, lúc này bọn họ đều biết, không thể để cho những người kia quấy rối mình.
- Vạn Long Hồn Châu ở nơi nào?
Trong hỗn loạn, lại có mấy người áo đen thân phận không tầm thường chạy tới, tế lên một pháp bảo, pháp bảo kia rất quái lạ, chính là một bảo kính lưu ly, vừa tế lên không trung, liền có tử quang lan tràn ra các nơi.
- Vừa nãy có nhìn rõ ràng, Vạn Long Hồn Châu không bị hắn mang vào trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo chứ?
Có người còn lo lắng hỏi.
- Ta nhìn rất cẩn thận, không có!
Một người áo đen tương tự như thủ lĩnh nói:
- Trước đây chúng ta sắp xếp người ở trong Trấn Ma Quan đã sớm thấy rõ, viên Vạn Long Hồn Châu kia có dị năng, không cách nào cất vào trong túi càn khôn, hắn chỉ có thể mang theo ở bên người, phần lớn thời gian là bị một con bạch miêu đùa giỡn, mà con bạch miêu kia, lúc ám sát vừa bắt đầu đã chạy trốn ra xa, bây giờ hồn châu hẳn còn ở trong chiến trường này!
Có người khẽ quát:
- Con bạch miêu kia không phải tục vật, cẩn thận nó trốn!
Người áo đen thủ lĩnh nói:
- Vạn Long Hồn Châu không phải ai cũng có thể khống chế, họ Phương kia rơi vào trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo, bị ngăn cách với thiên địa, liên hệ giữa hắn và Vạn Long Hồn Châu đã đứt đoạn, bây giờ Vạn Long Hồn Châu chính là vật vô chủ, ai cũng không khống chế được, chỉ cần chúng ta dựa vào cổ kính này tìm ra tung tích của nó, thì có thể thuận lợi đoạt nó lại...
Lúc nói chuyện, ánh sáng của bảo kính đã quét về phía một đỉnh núi.
Khi quét chỗ khác thì chỉ có hắc khí cuồn cuộn, nhưng khi quét đến đỉnh núi kia, trong gương lại hiện lên vô số long ảnh bay lượn, mấy người áo đen kia tinh thần đại chấn, ánh mắt như kiếm nhìn sang.
Vừa nhìn, quả nhiên nhìn thấy có một con bạch miêu ngồi xổm ở trên ngọn núi, lo lắng nhìn về phía Cửu Long Ly Hỏa Tráo.
Nó há miệng rất lớn, đang ngậm một hạt châu màu tím, bây giờ hạt châu này chỉ lớn bằng nắm tay đứa bé, bị nó ngậm ở trong miệng, nước miếng chảy thành hàng, nhưng hết cách rồi, trước đây hạt châu có chủ, ở dưới ý thức của Phương Nguyên khống chế, sẽ chủ động đi theo bên người nó, chơi rất vui, nhưng bây giờ Phương Nguyên và hạt châu cắt đứt liên hệ, hạt châu này không còn nghe lời nữa.