Chương 1449: Không Có Đường Lui (2)
Xông lên trời liền bị mây đen trấn áp xuống, trốn sang bốn phía, thì bị chín đầu Hỏa Long vây quanh, không cách nào chạy thoát.
Cảnh tượng này, giống như một đội thiết kỵ không ngừng nghiền ép vào giữa, giết tất cả những người còn sống...
Máu tươi cuồn cuộn, thịt nhão như bùn...
- Trời ạ, ít nhất chỗ kia cũng có hai ba ngàn người, vậy mà đều bị hắn giết...
- Đây... Đây là Tu La tràng sao?
- Đến tột cùng là sát cục bực nào, mới có thể dẫn ra tràng diện như này...
Chúng tu thấy hình ảnh kia cảm giác đầu tiên chính là hoảng sợ, bất kể là ai, tâm địa có cứng rắn như nào, thấy ba nghìn tiên quân bị chôn sống, cũng sẽ cảm giác sợ hãi, mà ý nghĩa loại sợ hãi này mang đến chính là sự nghiêm trọng đối với trận ám sát kia, mắt thấy ba nghìn tiên quân bị giảo sát, vẻ sợ hãi sâu bao nhiêu, thì có thể hiểu ra tính nghiêm trọng của trận ám sát này sâu bấy nhiêu.
Cái này cũng là nguyên nhân Phương Nguyên cố ý giết người trước Vạn Lý Lưu Quang Kính.
- Xong...
Không biết có bao nhiêu người âm thầm núp ở trong Bát Hoang thành xem tin tức, vốn cho rằng lần này tình thế bắt buộc, lại thấy được hình ảnh như vậy, liền kinh hãi đến hồn bay phách lạc, ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhìn Phương Nguyên đang bừng bừng sát khí chắp hai tay sau lưng trong hình, đột nhiên trong lòng tuôn ra vô tận đắng chát, cảm giác chột dạ, trên da giống như có lợi đao lướt qua...
- Làm sao có thể, tại sao hắn không chết...
Không biết có bao nhiêu người có liên quan với trận sát cục này, sau khi nhìn thấy hình ảnh, hận không thể lập tức đâm đầu chết.
- Nhiều người muốn giết hắn như vậy, làm sao hắn có thể không chết?
- Hắn không chết, vậy chúng ta sẽ phải chết...
- ... Hơn nữa sẽ chết rất nhiều rất nhiều người!
"..."
"..."
- Là ngươi, ngươi đã lưu lại sinh cơ trong trận ám sát này?
Bên trong một tòa tiên điện Bát Hoang thành, có một người đàn ông mặc hoàng bào, hoặc có thể nói người này là thái tử điện hạ của Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất, lúc này một thân nho nhã của hắn đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên tái nhợt, hung hăng nhìn về phía người đàn ông trung niên đang cười lạnh kia, quát:
- Chẳng lẽ ngay từ đầu ngươi đã không muốn chân chính giết hắn, mà là muốn đẩy lửa giận của hắn lên trên người ta?
- Không có, tuyệt đối không có...
Người đàn ông trung niên giơ cao hai tay, lớn tiếng cam đoan nói:
- Lần này ta đã thật sự vận dụng tất cả bản lĩnh, ta so với ai khác đều muốn hắn chết hơn, chỉ khi hắn chết, ta mới có thể lấy được long hồn, mới có thể làm chuyện ta muốn làm a...
Lý Thái Nhất nhìn chòng chọc vào hắn, trong mắt hiển hiện sát cơ:
- Nếu như ngươi không lưu thủ, vì sao hắn lại sống sót?
- Ta cũng không biết...
Người đàn ông trung niên cười nói:
- Ngay cả Cửu Long Ly Hỏa Tráo cũng đã vận dụng, mà hắn vẫn sống sót được, vậy chỉ có thể nói bản lãnh của hắn, thực sự cao hơn so với chúng ta tưởng tượng, ai, ta nghe người Vong Tình đảo nói hắn đã từng tiến vào Thái Thượng Đạo cung, chắc là hiểu được ba thành Thiên Công, vì thế ta đánh giá hắn cao hơn một bậc, nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ sợ hắn không chỉ ngộ ra ba thành Thiên Công, có thể trốn thoát Cửu Long Ly Hỏa Tráo, tối thiểu cũng phải có năm thành Thiên Công trở lên, điện hạ, chuyện này ta không có cách nào rồi...
Vừa nói chuyện, hắn vừa đứng lên.
Hai mắt Lý Thái Nhất đỏ ửng, điềm nhiên nói:
- Họa cũng đã gây ra, ngươi nói đi là đi sao?
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ cười nói:
- Đây là họa do điện hạ gây ra, có quan hệ gì với ta chứ?
Lý Thái Nhất nghe được lời này, lập tức giận dữ, nghiêm nghị quát:
- Nếu như hắn chết, ngươi sẽ được chia long hồn với ta, hận ý của những thế gia kia để cho Cửu Trọng Thiên ta gánh chịu, nếu như hắn không chết, vậy tội danh này sẽ để cho ta cõng, đấu đến ngươi chết ta sống với hắn...
Càng nói lửa giận càng lớn, tay áo hung hăng phất qua:
- Chẳng lẽ tất cả chuyện này, đều ở trong tính toán của ngươi...
Lý Thái Nhất nghe xong lời ấy, đã tức giận khó nén, mạnh mẽ phất tay áo về phía trước.
- Răng rắc...
Ngực người đàn ông trung niên, bị đánh vỡ nát, nhưng không có máu tươi tràn ra.
Trên mặt người kia vẫn cười tủm tỉm, thở dài:
- Điện hạ bớt giận, vẫn nên chuẩn bị nhiều một chút...
Thời điểm những lời này rơi xuống, thân ảnh của hắn, đã bắt đầu trở nên mơ hồ, hóa thành một sợi linh quang biến mất.
Đây vốn là một cái phân thân.
Trước đây Lý Thái Nhất không thèm để ý chuyện hắn dùng phân thân đến đây, bây giờ mới biết được, hoá ra cái này cũng nằm trong tính toán của hắn.
Vẻ mặt Lý Thái Nhất tái nhợt, chậm rãi đứng lên, nhanh chân đi ra ngoài cửa điện, Âm Thị ở cửa điện thấy hắn, đều lập tức quỳ xuống, không dám thở ra một ngụm, còn Lý Thái Nhất thì ai cũng không để ý tới, chỉ lạnh lùng nhìn lên trời cao.
Lúc này, hình ảnh Vạn Lý Lưu Quang Kính phản chiếu vẫn còn ở đó.
Ba nghìn tiên quân đã bị tàn sát không còn một ai, chỉ lưu lại một vùng huyết hải, không có nửa điểm sinh cơ.
- Về thành!
Lúc này Phương Nguyên đã biến thành một thân cuồn cuộn sát ý, giống như hung thần giáng lâm, lão chấp sự Vong Tình đảo ở bên cạnh hắn đã sắp xếp người mang tất cả chứng cứ phạm tội trong sân, như Cửu Long Ly Hỏa Tráo, mặt nạ Minh Vương Cửu U cung, đầu của các Nguyên Anh cao thủ, chất đầy cả một cái pháp chu, sau đó đứng sau Phương Nguyên, nghiêm túc chạy về Bát Hoang thành.
Bọn họ khẽ động, giữa thiên địa giống như có một tầng bóng ma.
Mưa gió nổi lên!
Lý Thái Nhất nhìn hình ảnh kia, giống như đã ngửi được mùi máu tanh nồng đậm trên người Phương Nguyên.
Sắc mặt hắn tái mét, biết lần này mình đã không có đường lui!