Chương 1457: Cái Nồi Này Ngươi Đến Cõng (2)
- Coi như chủ mưu là hắn, vậy ngươi phái người đi đoạt long hồn, không phải là thật sao?
- Coi như ngươi không có trực tiếp tham gia ám sát, nhưng nếu không có ngươi tương trợ, những người này có can đảm đến ám sát ta không?
Phương Nguyên nói hai câu, liền chém ra hai kiếm, kiếm quang ngưng tụ tới mức tận cùng, so với bất luận cái thần thông gì đều đáng sợ hơn, chằng chịt như muốn trảm phá hư không, tất nhiên thần ấn Lý Thái Nhất tế lên có thần uy vô tận, nhưng dù sao cũng không đủ linh động, ở dưới hai đạo kiếm quang này, đã biến hóa đến cùng cực, ngay vào lúc này, kiếm thứ ba của Phương Nguyên từ trên trời rơi xuống, chém thẳng đến mi tâm của hắn.
- Quan trọng nhất chính là, coi như chuyện này thật sự không có quan hệ gì đến ngươi, ngươi cũng phải cõng cho ta...
Theo một câu nói kia vang lên, đạo kiếm quang cực nhanh cực đáng sợ thứ ba, đã đột phá kim quang thần ấn trong tay Lý Thái Nhất, chém tới trước mặt Lý Thái Nhất, coi như Lý Thái Nhất đón đạo kiếm quang này, cũng không nhịn được lấy làm kinh hãi, đột nhiên thần ấn trước người phóng ra kim mang, chiếu sáng một mảnh hư không, sau đó thân hình hắn mở ra, trong nháy mắt xuất hiện ở bên ngoài trăm trượng.
Hắn cúi đầu quan sát, nơi cổ áo bên trái, thế mà bị chém ra một lỗ hổng.
Ánh mắt của hắn cũng lập tức ngưng tụ ra vô tận lửa giận, thấp giọng quát:
- Vì cái gì?
- Bởi vì, từ lúc vừa tới Ma Biên, ngươi chính là bàn đạp tốt nhất ta chọn!
Áo bào của Phương Nguyên đung đưa, trở tay cầm kiếm, từ từ đi về phía trước, tại thời khắc này, gương mặt lộ ra vẻ hết sức chăm chú, bình tĩnh nói với Lý Thái Nhất:
- Ta muốn bảo đảm Đạo của mình được truyền bá ở Ma Biên, thì cần phải có ảnh hưởng rất lớn mới có thể khiến cho tất cả mọi người coi trọng, hiện tại ta đã làm rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng vẫn kém một chút, lại không có ai thích hợp hơn so với ngươi...
Tay áo hắn hạ xuống, mặc gió đung đưa, giống như chân tiên, nói với Lý Thái Nhất:
- Cho nên, ngươi liền nhận đi!
- Ngươi...
Cho dù Lý Thái Nhất luyện được công phu nín nhịn tốt nhất thế gian, nho nhã đến mức xưa nay không biết nổi giận, không thất thố, lúc này nghe Phương Nguyên nói, cũng không nhịn được thay đổi, một loại hoang đường chi ý không cách nào hình dung được từ trong tâm thần hắn bay lên.
- Lấy ta làm bàn đạp sao?
- Mượn thân phận cùng địa vị của ta truyền bá Đạo của ngươi tại Ma Biên?
Hắn nghe rõ ràng từng câu từng chữ Phương Nguyên nói, cũng hiểu ý tứ Phương Nguyên muốn biểu đạt, nhưng hắn vẫn có chút hồ đồ, hắn cảm thấy chuyện này là không thể tin được, càng không rõ, mình đường đường là thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên, là một trong những người mạnh nhất thế gian tương lai, là tồn tại tương lai, sẽ khiêu chiến quái vật Đông Hoàng Sơn, nhưng bây giờ...
... Những người này làm sao vậy?
Có người mưu hại hắn, muốn hắn chịu oan ức.
Có người muốn lấy hắn làm bàn đạp, dùng hắn đến tế Đạo của bản thân?
- Dựa vào cái gì?
Sau khi mơ hồ, thì chính là lửa giận vô tận.
Những lửa giận kia, giống như được tích tụ từ một nghìn lăm trăm năm qua, lúc đầu hắn đã sớm tạo thành thói quen giấu chúng nó cực chặt chẽ, nhưng tại giờ khắc này, bọn chúng lại cùng nhau đứng lên, mà trải qua một nghìn lăm trăm năm kiềm chế, chúng càng cuồn cuộn không thôi.
Hừng hực từ trong tim nổi lên, khiến cho sắc mặt hắn bị bóp méo, con mắt đỏ như máu.
- Các ngươi... Dựa vào cái gì mà dám xem nhẹ ta như thế?
Trong thanh âm này, ẩn chứa một loại phẫn nộ cùng uất ức không nói ra được.
Cũng trong chớp mắt này khí tức trên người thái tử Lý Thái Nhất, giống như đột phá một loại phong ấn nào đó, đột nhiên tăng vọt lên, trùng trùng điệp điệp, trong khoảnh khắc đã xông phá cực hạn Chí Tôn Nguyên Anh có khả năng đạt tới, phá vỡ vào một loại cảnh giới mới, cùng lúc đó, vô số thiểm điện màu tím ngưng tụ trong hư không sau đầu hắn, hiển hóa ra một tầng lôi bộc...
- Không tốt, hoá ra thái tử điện hạ hắn...
Không biết bao nhiêu người thấy cảnh này, cảm nhận được khí tức trên người Lý Thái Nhất bị doạ cho sắc mặt đại biến, cùng sợ hãi kêu lên, thậm chí rút lui theo bản năng, ánh mắt giống như là gặp quỷ:
- ... Hoá ra hắn đã sớm là Hóa Thần!
- Một nghìn lăm trăm năm đi qua, tất cả mọi người cho là hắn còn chưa thành tựu Hóa Thần, hoá ra hắn...
-... Hắn chỉ một mực ẩn giấu tu vi!
"..."
"..."
- Ngươi cứ nhất định bắt ta phải cõng việc này, vậy ta thật sự giết ngươi thì có làm sao?
Khuôn mặt Lý Thái Nhất vặn vẹo, lôi điện sau lưng hóa thành một mảnh lôi bộc, ầm ầm đánh thẳng xuống chỗ Phương Nguyên, bên trong lôi bộc, có thể thấy được một cái hư ảnh, chính là hình dạng một gốc cây nhỏ, có người trong chúng tu nhận ra, đó chính là Thất Bảo Lôi Thụ mà Cửu Trọng Thiên cất giấu, chỉ không biết từ lúc nào, mà vị thái tử điện hạ này, đã luyện thần thụ vào trong cơ thể mình.
Hắn mượn Thất Bảo Lôi Thụ, đột phá Nguyên Anh cực hạn, đặt chân vào cảnh giới Hóa Thần.
Theo truyền thuyết thì các loại thần vật như Thất Bảo Lôi Thụ, chính là từ phía trên Kiến Mộc mọc ra, tương tự Tiên Nguyên.
- Như này đã không giữ được bình tĩnh rồi ư?
Phương Nguyên đón nhận mảnh lôi bộc này, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng, thấp giọng nói:
- Trách không được một nghìn lăm trăm năm qua ngươi cũng chỉ là thái tử!
Thời điểm nói ra lời này, đột nhiên bên cạnh hắn cũng có ánh lửa loá mắt, một ngọn lửa lớn màu trắng bao phủ hư không, trùng trùng điệp điệp như hỏa vân, mà ở trong hỏa vân, càng có thể nhìn thấy chín đạo long ảnh bay múa, mang theo liệt diễm ngập trời, đánh thẳng tới chỗ thái tử Cửu Trọng Thiên đang như điên dại, từ trên thanh thế, không những không thua với hắn, thậm chí còn có phần hơn...
- Cái này...
Chúng tu dưới thành, nhìn thấy cảnh tượng này, tâm thần cũng lạnh đi một nửa:
- ... Lại là một vị Hóa Thần sao?