Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1532 - Chương 1532: Thành Chủ Nam Hoang Thành (1)

Chương 1532: Thành chủ Nam Hoang Thành (1)
Đương nhiên, thân phận đầy tớ của bọn họ vẫn không có thay đổi, nhưng dần có một vài người leo lên, cả đời phụng dưỡng bộ tộc Bàn Sơn Viên. Thật ra trong cả Yêu Vực đều có người như vậy, nhưng ở bộ tộc Bàn Sơn Viên vẫn nhiều hơn, bọn họ lại được gọi là "Nhân nô".

Bây giờ người xuống dưới Lạn Thạch Sơn đón đám người thiếu chủ Bạch Phong chính là một người như thế, hơn nữa nhìn hắn chắc hẳn có chút địa vị ở bộ tộc Bàn Sơn Viên, có lẽ là tổng quản. Hắn tiếp đón thiếu chủ Bạch Phong, đồng thời còn chưa quên mỉm cười thân thiện với đám người Phương Nguyên đi theo phía sau, sau đó nhường đường, mời đám người thiếu chủ Bạch Phong lên vân giá, bay vào trong núi.

Bây giờ tiên vào trong Lạn Thạch Sơn, Phương Nguyên lại phát hiện ở đây khác hẳn với những Yêu Vực hắn từng nhìn thấy. Tuy đều ở trên núi, nhưng nơi đây là một trong mười yêu mạch lớn, tất nhiên không thể nát bét như Hô Phong Sơn của mình.

Trong núi có linh khí tuôn trào, đá xanh nước biếc, đình đài lầu các, còn thường xuyên có thể thấy đại tu mặc áo bào Lưu Vân tay áo lớn cưỡi mây bay qua. Thị nữ Nhân tộc mặc áo thắt eo đi qua đi lại hầu hạ, đầy vẻ thần tiên. Nhìn thoáng qua không giống với một ngọn yêu hơn mà chẳng khác nào tiên môn nơi Nhân tộc tu hành...

- Đây cũng là Yêu tộc à...

Phương Nguyên nói sao nói rõ được cảm xúc trong lòng.

Trước kia hắn tới Yêu Vực là muốn xem đám yêu này ra sao. Bây giờ hắn thật sự nhìn thấy được nhiều hơn trong tưởng tượng.

Bọn họ đi theo Tào quản sự trong vào sườn núi Lạn Thạch Sơn, lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng chờ trong đình. Người này vô cùng vạm vỡ, mái tóc đen để xõa sau vai, cơ thể chắc nịch như đúc bằng thép, vừa nhìn đã biết có sức lực lớn, tu vi không tệ, chính là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng khí tức hung hãn lại vượt xa rất nhiều Nguyên Anh cùng thế hệ.

- Đại lão gia,

Thiếu gia Bạch Phong tộc đã nhận lời mời tới đây...

Tào quản sự thấy người này lại tiến lên quỳ xuống, cung kính bái lạy, sau đó thả tay xuống nói.

- Ừ, ngươi đi xuống đi!

Người đàn ông kia thuận miệng nói một câu, lại quay người qua.

Nghe cách xưng hô của Tào quản sự, Phương Nguyên hơi xúc động, ngẩng đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy người này trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, lông mày rậm nối thành một đường, mũi thẳng miệng rộng, nét mặt nghị lực, cho dù nhìn thấy thiếu chủ Bạch Phong tộc cố ý tươi cười nhưng vẫn có vẻ lạnh lùng, cứng rắn.

- Hắn chính là Thành chủ Nam Hoang Thành?

Phương Nguyên thầm suy đoán, trong lòng chợt có sát cơ dao động.

Nếu Tào quản sự gọi người này là đại lão gia, vậy người này nhất định là con trai trưởng của lão tổ Bàn Sơn, là Bàn Sơn lão tổ và một đầu lĩnh sinh ra, tên hắn là Hoang Viên. Bộ tộc Bàn Sơn lấy Bàn Sơn làm họ, người này là người có thực lực mạnh nhất trong đám con cháu phía dưới của lão tổ Bàn Sơn. Trước đây rất lâu, hắn đã rời khỏi Lạn Thạch Sơn đi tới phía tây Vân Châu và xây dựng một Nam Hoang thành, thực lực hùng hậu.

Nghìn năm trước, mạch Bàn Sơn dẫn theo rất nhiều yêu ma xâm nhập Vân Châu, hắn chính là kẻ tiên phong.

Mà nghìn năm sau, con trai hắn trộm ấn trốn vào Vân Châu, lấy người luyện thi, cũng bị Phương Nguyên giết chết. Về sau, Cam Long Kiếm chân truyền của Âm Sơn tông tìm tới cửa, bảo Phương Nguyên rời khỏi núi. Dọc theo đường, hắn lại bị thích khách của Cửu U cung truy sát vân vân, tất cả đều có liên quan đến Nam Hoang thành. Cho nên, nếu nói bây giờ Phương Nguyên còn có mấy kẻ thù oán, yêu này chính là kẻ đầu tiên!

Nếu Phương Nguyên còn tâm trạng lúc vừa vào Yêu Vực, lúc này hẳn đã trực tiếp giết chết hắn.

Nhưng bây giờ Phương Nguyên cũng nhìn ra được, lúc này những thiếu chủ Yêu tộc này tập trung ở Lạn Thạch Sơn, sợ rằng không chỉ đơn giản là chúc thọ. Cho nên hắn cũng chỉ đành tạm thời ép xuốngsát cơ, cũng muốn thử những người này muốn giở trò gì lại nói sau...

- Đại ca Nam Hoang, mấy năm không gặp làm tiểu đệ nhớ muốn chết, không biết bây giờ mấy vị khác đã tới chưa?

Thiếu chủ Bạch Phong tộc cười, tiến lên hành lễ với Bàn Sơn Hoang Viên và hỏi.

Bàn Sơn Hoang Viên mỉm cười, nói:

- Đều đã đến đông đủ rồi, chỉ có ngươi ở xa nhất, lúc này mới tới thôi!

Thiếu chủ Bạch Phong tộc cười đáp một tiếng lại muốn bước đi, chợt thấy Bàn Sơn Hoang Viên khẽ chau mày, nói:

- Ta không nên dẫn theo nhiều người như vậy sao?

Thiếu chủ Bạch Phong hơi ngẩn người, hiểu rõ lại quay đầu liếc nhìn người phía sau lưng mình, căn dặn nói:

- Các ngươi tạm thời đi theo Tào quản sự, dâng lễ mừng thọ của ta cho lão thái gia Bàn Sơn xong lại chờ ta phân phó...

Hắn vừa nói hết câu lại nhìn lướt qua Phương Nguyên và mấy yêu hầu, cuối cùng nhìn Phương Nguyên nói:

- Ngươi là người đáng tin nhất, đi vào với ta!

Những người khác lại nhận lệnh rời đi, Phương Nguyên ngoan goãn đi theo phía sau hắn.

Trong lòng Phương Nguyên cũng cảm thấy kỳ lạ, sao vị thiếu chủ Bạch Phong này chưa bao giờ hỏi kỹ về mình, lại yên tâm về mình như vậy?

Bàn Sơn Hoang Viên đi trước dẫn đường, đưa Phương Nguyên và thiếu chủ Bạch Phong tới phía sau núi, mở ra từng tầng cấm chế, lại đi tới trước một tòa Thiên điện hẻo lánh. Điện này thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, thật chẳng biết tại sao lại phòng thủ nghiêm ngặt như vậy. Sau khi đẩy cửa đi vào, lại thấy rõ bên trong u ám, có mười mấy người hoặc ngồi hoặc đứng chờ ở trong này.
Bình Luận (0)
Comment