Chương 154: Chỉ là trò chơi mà thôi (2)
"Hiện tại thoạt nhìn tình huống không còn gì hồi hộp nữa..."
Mà cách thạch bích chừng hai ba dặm, trên một sườn núi, Tiểu Kiều sư muội đang chơi cờ với một nữ tử mặc bạch y, khi trên thạch bích xuất hiện bài danh, Tiểu Kiều sư muội chỉ ở xa xa liếc qua, sau đó lắc đầu, dường như hơi thất vọng nói: "Ta không nghĩ tới người kia lại có thể nói từ bỏ liền từ bỏ như vậy, thiệt thòi ta còn tưởng hắn có lưu lại hậu thủ gì..."
"Cũng chưa chắc, không phải còn mười ngày sao?"
Bạch y nữ tử bất động thanh sắc, khẽ đẩy một quân cờ, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Ngươi hối hận vì đã nhường cơ hội cho hắn sao?"
Tiểu Kiều sư muội cười cười, nói: "Dù sao thì không tặng cho hắn, phần thắng của ta cũng không lớn!"
Nói đến chỗ này, lông mày nàng khẽ nhíu lại, nói: "Chẳng qua nói thật, ta cũng có chút thất vọng về hắn..."
"Xem thêm một chút nữa đi!"
Bạch y nữ tử từ chối cho ý kiến, chỉ hờ hững nói một câu, nhưng đúng vào lúc này, hai người nghe được cách đó không xa truyền tới tiếng kêu la om sòm, một hồng ảnh cuốn ra từ trong rừng, kêu to: "Hay lắm, ta đã nói vì sao không tìm được các ngươi, thì ra các ngươi trốn ở nơi này chơi cờ..."
Bạch y nữ tử nghe vậy thì lập tức nở nụ cười khổ: "Người chơi cờ dở tới!"
"Thanh nhi... Ngô Thanh sư muội!"
Cũng vào lúc này, Kỳ Khiếu Phong cuối cùng cũng không nhịn được nữa khẽ quay đầu, gọi Ngô Thanh một tiếng.
Gương mặt Ngô Thanh không chút biểu cảm, thản nhiên nói: "Ta biết trong lòng ngươi có oán giận, nhưng tốt nhất ngươi đừng cảm thấy bản thân bị ủy khuất, lực lượng của Ngô gia ta cũng không dễ mượn như vậy, cửa Ngô gia cũng không phải nơi người nào cũng có thể bước vào, nếu ngươi muốn thái gia gia ta giao quyển tàn kinh kia cho tiên môn, thành toàn một phần công đức của ngươi, tốt nhất ngươi nên quên mấy suy nghĩ lung tung trong đầu, thành tâm thành ý kết hôn với ta. Hơn nữa không chỉ kết hôn, ta còn muốn ngươi phát lời thề độc, cả đời thật lòng đợi ta, cả đời thật lòng hiệu lực cho Ngô gia ta..."
Kỳ Khiếu Phong nghe được những lời này, sắc mặt biến đổi mấy lần, như có một luồng lửa giận sắp bộc phát ra, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế lại, trên mặt xuất hiện nụ cười miễn cưỡng: "Thanh nhi, ngươi nói cái gì vậy, cũng không phải ta không hiểu tính tình càn quấy của ngươi, lúc trước ngươi đi tìm Phương Nguyên đoán chừng cũng chỉ vì trêu chọc hắn, chẳng qua con hàng kia rất thông minh, lại không bị ngươi lừa. Ha ha, người khác không hiểu rõ, nhưng ta còn có thể không biết sao? Trong khoảng thời gian này ta thấy tâm tình của ngươi vẫn không tốt, tất cả cũng là vì chuyện này, đúng không?"
"Hừ hừ..."
Ngô Thanh lạnh nhạt cười hai tiếng, nói thẳng: "Ngươi định khi nào mới định ra khế ước huyết thân với ta?"
Môi Kỳ Khiếu Phong run rẩy mấy lần mới chần chờ mở miệng: "Sáng... hoặc tối hôm nay..."
Hắn còn chưa nói hết câu, chung quanh bỗng rối loạn tưng bừng, chúng đệ tử tiên môn rối rít nhường ra một con đường, đồng thời còn xen lẫn rất nhiều tiếng hô kinh ngạc. Kỳ Khiếu Phong như được đại xá, vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được Phương Nguyên ở bên ngoài đoàn người. Hắn mặc một bộ thanh bào, trong tay cầm theo một thanh kiếm, đang chậm rãi đi về phía thạch bích. Kỳ Thiếu Phong lập tức ngẩn người, trong mắt lộ ra căm hận khốc liệt!
"Sao hắn lại đến?"
"Đã gần ba tháng không thấy hắn, không nghĩ tới hôm nay hắn lại có thể đến..."
Chúng đệ tử tiên môn đều nhỏ giọng nghị luận, người người kinh ngạc, vô số người đưa mắt nhìn Phương Nguyên.
"Lẽ nào hắn còn chưa từ bỏ?"
"Đã đến lúc này rồi, dù hắn không muốn buông bỏ thì có ích lợi gì?"
Trong tiếng nghị luận, ngay cả mấy vị xếp phía trước như Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn cũng đều đứng lên, khách khí chắp tay thi lễ, ngược lại cũng không lộ ra vẻ kiêu ngạo trước mặt Phương Nguyên. Dù sao chuyện chém yêu ở Thái Nhạc thành trước đó cũng đã truyền khắp tiên môn, chúng đệ tử tiên môn đều biết được đủ loại thủ đoạn và tu vi kiếm đạo mạnh mẽ của Phương Nguyên.
Ở tiên môn, loại người có bản lĩnh bực này đương nhiên cũng là người được tôn trọng nhất!
"Phương Nguyên sư đệ, hơn hai tháng không gặp, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại đột nhiên đến nơi này!"
Lệ Giang Hàn cười một tiếng, nói: "Là tới xem bảng hay tới thăm lão bằng hữu?"
"Đều có, chẳng qua chủ yếu nhất vẫn là tới đưa một vật!"
Phương Nguyên cười cười đi vào trong, vái chào tứ phương, rất khách khí.
Thái Hợp Chân hơi nhíu mày lại: "Đưa thứ gì?"
Phương Nguyên giơ trường kiếm trong tay lên, sau đó cắm xuống trên mặt đất rồi lại tiện tay nhổ lên, trường kiếm rời vỏ, bị hắn đeo ngược sau lưng, mà vỏ kiếm thì còn đang cắm trên mặt đất. Sau đó Phương Nguyên lại hướng về phía đám đồng môn, thi lễ một cái, nói: "Vỏ kiếm này lưu lại đây, còn mời các sư huynh đệ bảo vệ giúp ta, giờ Thìn ngày mai ta sẽ đi từ chân núi lên, đến đây tra kiếm vào vỏ. Các vị sư huynh đệ đều có thể chuẩn bị chút cản trở nho nhỏ cho ta, bất luận là ai, bất luận số lượng, một trò chơi nhỏ, mọi người ngàn vạn lần không nên khách khí..."
Chúng đệ tử tiên môn nghe vậy nhất thời bối rối, không kịp phản ứng.
Mãi tới lát sau mới có một người bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, mắt trừng còn lớn hơn chuông đồng: "Lẽ nào ngươi... lẽ nào ngươi muốn noi theo tiên hiền thượng cổ, một người khiêu chiến toàn bộ đồng môn Tiểu Trúc phong chúng ta hay sao?"
Phương Nguyên khẽ gật đầu, cười nói: "Không khoa trương như vậy, chỉ là trò chơi mà thôi!"