Chương 1559: Bao vây chặt chẽ (2)
Chủ Hắc Ám lại cười to, thân hình lao nhanh, bỏ chạy về phía hướng ngược lại.
- Nhận lấy cái chết!
Nhưng vào giờ phút này, Bạch Bào Chiến Tiên ở phía tây đã phát động thiên mã, trong tay cầm trường thương vội vàng vọt tới.
Một khi thiên mã được phát động lại có tốc độ khủng khiếp khó có thể hình dung, gần như không chờ Chủ Hắc Ám kịp phản ứng, nó đã lao tới trước người hắn. Vào giờ phút này, trường thương trong tay cuốn theo bão cát khắp bầu trời làm thiên địa đông cứng, sau đó một thương lao ngang qua trời cao, mạnh mẽ cắm vào phía sau lưng Chủ Hắc Ám lại xuyên qua trước ngực, cánh tay vừa nhấc lên, đã nâng hắn ở trên đầu trường thương.
Trong thiên địa đột nhiên lại yên tĩnh.
Các yêu tu thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy đều khủng hoảng. Chủ Hắc Ám lại bị ba chủ Thánh Địa lớn giết chết như vậy sao?
Suy nghĩ lại, từ sau khi hắn xuất hiện đã gây ra bao nhiêu phong ba, hắn có thể chết như vậy sao?
Nhưng bọn họ còn chưa nghĩ xong, chợt thấy Bạch Bào Chiến Tiên gầm lên phẫn nộ, trường thương rung lên, Chủ Hắc Ám bị hắn chọc ở trên đầu trường thương đột nhiên run rẩy, biến thành một mảnh sương máu, mà sau khi sương máu này nổ tung, lại rất nhanh hóa thành từng luồng khí đen mỏng manh, sau đó chậm rãi tan ra trong thiên địa. Ánh mắt Bạch Bào Chiến Tiên lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, quát:
- Đây là giả!
Không cần hắn nhắc nhở, mấy vị chủ Thánh Địa lớn và ba vị Thánh Nhân Tiên Minh đều sốt ruột nhìn quanh. Mỗi người đều thi triển ra thần thông mạnh nhất của mình, đảo qua trong thiên địa này, kiểm tra từng tấc hư không, tìm từng khí cơ.
- Thật là thằng nhóc giảo hoạt, tưởng lão thân không tồn tại sao?
Cũng chỉ trong một hơi thở, lão tổ tông đảo Vong Tình canh giữ ở phía nam đột nhiên trầm giọng quát to, từ trên lưng cá Côn nhảy dựng lên, đầu rồng trong tay gõ mạnh xuống, chỉ thấy trượng đầu rồng này bay thẳng về phía xa.
Từ chỗ thiên địa này đập thẳng về phía một chỗ khác.
Một trượng này của bà ta đập về phía một chỗ không người trong hư không.
Nhưng theo một trượng này đập xuống, khí cơ trong hư không thay đổi, lại giống như nước chảy hiện ra một cái bóng mờ. Đó chính là dáng vẻ của Chủ Hắc Ám. Một trượng của lão tổ tông này đã phong tỏa đường đi của hắn, ép hắn phải quay về trong thiên địa này.
Nhưng người ta không ngờ được, đối diện với một trượng này, Chủ Hắc Ám cũng hạ quyết tâm, đột nhiên tập trung pháp lực và không hề né tránh, cứng rắn dùng lưng nhận lấy một trượng này. Sau tiếng động nặng nề vang lên, gậy đầu rồng nện vào sau lưng hắn, hư không xung quanh hắn chấn động vỡ thành từng mảnh. Cơ thể của hắn cũng lập tức xuất hiện vài vết tích.
- Phụt...
Trong miệng Chủ Hắc Ám phun ra máu tươi.
Lúc máu phun ra, lại có thể thuận thế trở thành một đạo thần thông, mở ra một lỗ thủng trong thiên địa trước mặt hắn. Sau đó hắn mượn lực một trượng này của lão tổ tông đảo Vong Tinh ở Nam Hải, trực tiếp lao qua lỗ thủng ra ngoài, biến mất.
- Càn khôn không cửa đời không đường, không thể ngăn cản ta trốn được...
- Ha hahaha...
- Các vị, sau này còn gặp lại...
Thiên Ngoại mơ hồ có tiếng cười của hắn vọng đến, có chút suy sụp nhưng cũng có vẻ rất đắc ý.
- Đã vào trong lưới, còn muốn chạy trốn à?
Lão tổ tông Nam Hải tức giận, vỗ một cái vào lưng cá Côn, nó bơi vào hư không, lao thẳng về phía lỗ thủng đuổi theo.
Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì, Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, Bạch Bào Chiến Tiên, và ba vị Thánh Nhân Tiên Minh sau lưng bà ta đều phi thân lên, từng người dùng tốc độ cực nhanh, giống như xuyên qua từng tầng hư không, liên tiếp biến mất trong lỗ thủng mà Chủ Hắc Ám vừa để lại trong thiên địa. Thái độ của bọn họ rất rõ ràng, lần này không bắt được người này, tuyệt đối không qua...
Chuyện xảy ra gần như trong chớp mắt, đám cao nhân này đột nhiên đến, lại đột nhiên đi.
Ngoại trừ khe nứt trên chín tầng trời và ma khí tán loạn trong thiên địa, căn bản không còn bất kỳ vật gì nữa.
Lúc này, người phía dưới vẫn chìm đắm trong nỗi hoảng sợ. Vừa rồi, tuy nhìn mấy đại cao thủ giao đấu rất đơn giản, nhưng thần thông tuyệt diệu, cảnh giới cao, đã làm cho đám người bọn họ muốn cũng không có cách nào đạt tới...
Nhất là Chủ Hắc Ám càng làm cho Phương Nguyên cảm giác áp lực như núi!
Tiếng cười của hắn dường như vẫn vang vọng ở bên tai.
Đối mặt với bốn chủ Thánh Địa lớn bao vây tấn công trong giây lát đó, hắn tránh thoát một kiếm của Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, tiếp một quyền của Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, ép lui ba vị Thánh Nhân Tiên Minh, lại lừa gạt bản thân Bạch Bào Chiến Tiên đã từng trải qua trăm trận chiến, cuối cùng vẫn cứng rắn đỡ lấy một trượng của lão tổ tông đảo Vong Tinh ở Nam Hải, sau đó mượn máu do mình phun ra để thiêu đốt, mở ra một lỗ thủng trong thiên địa, cứng rắn trốn ra Thiên Ngoại...
... Cao!
Nghĩ đến tính toán tinh tế thực lực mạnh mẽ, tâm tính ngoan độc của Chủ Hắc Ám, Phương Nguyên thực sự cảm giác kính phục.
Hắn có lòng muốn đi lên xem trận đại chiến sau đó, bởi vì hắn biết lúc Chủ Hắc Ám trốn đi có hơi đắc ý, nhưng là đắc ý quá sớm. Cho dù hắn ở trong vòng vây chặt chẽ lại thành công trốn ra Thiên Ngoại, nhưng dù sao cũng là đã cố nhận lấy một trưởng của lão tổ tông, bị thương không nhẹ. Ở dưới tình huống như vậy, bất luận hắn dùng cách nào để bỏ chạy, tốc độ đều sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Mấy vị chủ Thánh Địa lớn kia sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định còn có thể đuổi theo đánh một trận ác liệt với hắn, kết quả thế nào còn chưa biết!
Tuy nhiên mình không có cách nào trực tiếp nhìn thấy kết quả này!
Bây giờ tu vi của mình đã không tệ, nhưng vẫn không thể có được tốc độ nhanh như bọn họ!
Ép xuống tâm tư đuổi theo, ánh mắt Phương Nguyên sốt ruột liếc nhìn xung quanh.
Hắn nhanh chóng tìm thấm Táng Tiên Bia ở gần đó.
Tấm bia này đã bị Chủ Hắc Ám chặt đứt liên hệ với thế giới Thần Ma, cũng trở thành vật vô chủ, ai cũng có thể nhận lấy.
Ma bảo chí tôn như vậy, ai cướp được sẽ là của người đó!