Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1561 - Chương 1561: Hóa Ra Là Ngươi (1)

Chương 1561: Hóa ra là ngươi (1)
Chỉ vừa liếc mắt, Phương Nguyên đã phân biệt ra được tình hình ở đó.

Tuy Tiên Minh rõ ràng đã phát hiện ra được chuyện trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung này, chắc chắn cũng sắp xếp xong xuôi người tới cướp giật ma bảo, nhưng vì đề phòng Chủ Hắc Ám sớm phát hiện, bọn họ tuyệt đối không thể sớm cho quân mai phục ở đây, mấy vị chủ Thánh Địa lớn và Thánh Nhân đều chờ xác nhận Chủ Hắc Ám xuất hiện ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung, mới từ nơi rất xa thi triển thần thông lớn chạy tới.

Với tu vi của bọn họ, tất nhiên chạy tới nhanh hơn những người khác. Cho nên, cho dù Tiên Minh thu xếp cho những người khác tới đoạt những ma bảo này, cũng cần tốn một khoảng thời gian nhất định. Vào lúc này, Yêu Vực hoặc sứ giả Hắc Ám vẫn có thể đoạt ma bảo, chạy khỏi đây.

Mình đương nhiên không thể để cho bọn họ thành công được.

Lúc hắn nhìn thấy tấm bia này, các vị thiếu chủ yêu mạch và đám sứ giả Hắc Ám xung quanh cũng đều nhìn nó. Dưới khí cơ của bọn họ đan xen, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên bọn họ hơi do dự, cảnh giác nhìn về phía những người khác.

Sau đó, trong hơi thở tiếp theo, ba bóng dáng nhanh nhất đồng thời lướt qua, vội vàng lao về phía Táng Tiên Bia.

Một người là sứ giả Hắc Ám cao gầy!

Một người là Bàn Sơn Hoang Viên mời được Yêu tổ hiển thánh!

Một người là Phương Nguyên!

...

...

Đối mặt với ma bảo như Táng Tiên Bia, Phương Nguyên tất nhiên không dám chậm trễ, dốc sức lao vọt tới trước Táng Tiên Bia. Chỉ thấy Bàn Sơn Hoang Viên và sứ giả Hắc Ám cao gầy cũng chạy tới, tốc độ lại có thể không chậm hơn mình bao nhiêu.

Hắn lập tức nín thở, tay phải dùng kiếm chém về phía sứ giả Hắc Ám, tay trái kết ấn, đánh từng đạo thần thông về phía Bàn Sơn Hoang Viên.

- Ầm!

Bàn Sơn Hoang Viên vốn có tu vi Nguyên Anh, không phải là đối thủ của Phương Nguyên, nhưng hắn đã mời được Yêu tổ hiển thánh nên thực lực tăng vọt, rất đáng sợ. Đối mặt với thần thông của Phương Nguyên đánh tới, hắn lại có thể chỉ điên cuồng hét lên một tiếng, vung quyền đập tới. Một quyền nặng nề đánh tan thần thông của Phương Nguyên. Yêu tổ mở bàn tay chộp về phía Táng Tiên Bia với tốc độ rất nhanh.

- Cút ngay!

Phương Nguyên phất tay áo, chín con Ly Hỏa Thần Long cuốn về phía Bàn Sơn Hoang Viên, đồng thời bản thân nhào qua.

- Tát luật quả, đảo hải thánh công, kỳ la ngật hồ, ba luân ba...

Nhưng vào lúc này,

Sứ giả Hắc Ám cao gầy chợt ngẩng đầu lên, hắn nói rất nhanh, niệm ra ma âm rất kỳ lạ, tối nghĩa khó hiểu, theo ma âm này vang lên, trong thiên địa xung quanh bỗng nhiên lại có tiếng ma ý cực kỳ nặng nề nhất thời điên cuồng phun ra theo, nó giống như sóng triều đánh từng đợt về phía Bàn Sơn Hoang Viên.

Trong giây lát, Bàn Sơn Hoang Viên phải đối mặt với hai thần thông lớn giáp công, hắn vừa sợ lại vừa giận.

Hắn cũng không dám lấy dùng cơ thể đỡ lấy lực Ly Hỏa, còn cảm giác ma âm do sứ giả Hắc Ám cao gầy đọc lên mơ hồ có ý áp chế mình, cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể tạm thời lùi lại, để tránh bị thần thông của hai người này giáp công.

Khi thấy rõ Bàn Sơn Hoang Viên lùi lại, Phương Nguyên và sứ giả Hắc Ám cao gầy này lại vội vàng nhào tới.

Hai người một trái một phải đều ấn bàn tay lên trên Táng Tiên Bia, muốn phát lực kéo Táng Tiên Bia qua lại nhất thời chậm mất.

Phương Nguyên ngước mắt, sát cơ hiện lên và trực tiếp chém tới một kiếm.

Hắn đã từng thấy sứ giả Hắc Ám cao gầy này ra kiếm, biết kiếm đạo của người này rất cao, lại vừa nghe được ma âm người này đọc lên giống như một loại công pháp Ma đạo tối cao, ngay cả mình nghe được cũng cảm thấy kinh hãi, tất nhiên hắn không dám ra tay chậm trễ...

Có lẽ người này là sứ giả đứng đầu trong đám thủ hạ của Chủ Hắc Ám.

Nhưng Phương Nguyên không ngờ được, một kiếm này của mình chém tới, sứ giả Hắc Ám cao gầy lại vội vàng tránh thoát mà không đánh trả, trái lại chợt kéo áo bào đen trên người, khẽ kêu lên:

- Sư đệ Phương Nguyên, là ta đây...

- Hả?

Vừa nhìn thấy mặt của người này, Phương Nguyên hoàn toàn bối rối.

Sau khi áo bào đen được kéo xuống, người kia lại có vẻ thấp hơn rất nhiều, vẫn gầy gõ, mặt ngăm đen, trông có chút lấm la lấm lét, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm nghị, trầm lặng lúc khoác áo bào đen lúc này, lúc này người đó tươi cười nhìn Phương Nguyên có vẻ rất thân thiết. Trong lòng Phương Nguyên có cảm giác cổ quái, dở khóc dở cười, cảm giác thế giới này điên đảo rồi.

Giọng hắn bất ngờ lại không biết phải làm sao:

- Tôn sư huynh, sao lại là huynh?

...

...

Người trước mắt không phải ai khác, chính là bằng hữu tốt của Phương Nguyên ở Thanh Dương tông, Tôn Thập Cân, Tôn quản sự.

Dù thế nào Phương Nguyên cũng không ngờ được mình lại gặp bạn tốt mấy chục năm không gặp ở đây.

Tôn quản sự xúc động:

- Không phải ta thì còn có thể là ai chứ? Không phải ta, sao vừa rồi ta còn muốn cứu ngươi!

- Sư đệ Phương Nguyên, ta không muốn nói ngươi, nhưng ngươi học đâu cái tính lỗ mãng, lại có thể ra tay với Hắc Ám Tôn Chủ, ngươi biết tu vi của người ta thế nào không? Ôi lúc đó ta khẩn trương, muốn cho hắn một kiếm lại không dám, không thể làm gì khác hơn là gọi một tiếng ta lại nói sau...

-... Thật may là người của Tiên Minh tới đúng lúc, nếu không ta thật khó xử!

-...

-...

Dường như nhịn quá lâu, Tôn quản sự vừa mở miệng lại giống như tháo cống, nói mãi không dừng.

Vừa có oán giận, lại có lo lắng, còn cảm giác may mắn.

Đến lúc này, Phương Nguyên mới hiểu được, hóa ra lúc Chủ Hắc Ám muốn một chỉ lấy mạng mình, hắn vì cứu mình mới cố ý gọi một tiếng, trước đó mình còn tưởng hắn sớm cảm ứng được một kiếm kia của Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì mới nhắc nhở Chủ Hắc Ám.
Bình Luận (0)
Comment