Chương 1581: Chủ nhân thế giới Thần Ma (1)
Nhưng hết lần này tới lần khác, mình lại bị ngăn cản, trận lực đang biến mất...
Kế lớn nghìn năm bị phá hủy chỉ trong chốc lát!
- Ta biết các ngươi đều hiểu không, nhưng chúng ta làm việc tự có thâm ý...
Chung Lão Sinh khẽ nói, không biết là nói cho đám người Phương Nguyên nghe, hay nói cho mình nghe.
- Ta cũng biết trong mắt người đời, chúng ta đều là tai hoạ!
Giọng hắn nhỏ xuống:
- Nhưng chờ tới lúc đại đạo thành, thế giới này cuối cùng sẽ hiểu rõ ý ta!
- Như vậy, ta tự nguyện hiến đạo, cũng đáng giá...
Lúc nói xong câu này, trên mặt hắn thoáng cười và bỗng nhiên phi thân lên, đâm đầu vào trên Táng Tiên Bia.
- Phụt!
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể hắn tan vỡ, tiếp theo là thần hồn.
Hắn hiến tế toàn thân mình xem như một lực lượng cuối cùng tiến vào trong Táng Tiên Bia.
Mà theo hắn hiến tế bản thân, lực lượng đại trận xung quanh Táng Tiên Bia cũng chợt tăng mạnh, ầm ầm vận chuyển.
Một phù văn cuối cùng lập tức lại sáng lên!
- Không tốt, lão già này hiến tế bản thân...
Nhìn thấy cảnh tượng Chung Lão Sinh đập đầu chết ở trên Táng Tiên Bia lên, hiến tế cả máu thịt và thần hồn cho tấm bia, đám người Phương Nguyên và Tôn quản sự đều biến sắc. Trước đây bọn họ thấy Chung Lão Sinh giả dối thâm hiểm, giống như một con rắn ẩn nấp trong bóng tối, chỉ chờ cơ hội đưa người đi tìm chết, rõ ràng là dáng vẻ chết người trong thiên hạ không chết ta. Người như thế, đáng lẽ chỉ cần sống lâu thêm một hơi thở, cũng nhất định sẽ cắn răng sống sót. Bọn họ làm sao ngờ được, hắn lại có thể vì Táng Tiên Bia mà hiến tế mình?
Trong giây lát, đại trận phía dưới Táng Tiên Bia đột nhiên có ma khí cuồn cuộn, một phù văn cuối cùng sáng lên. Tất cả pháp trận thoáng cái đã viên mãn, trận lực nhanh chóng vận chuyển, trong thế giới Thần Ma có vô số ma khí cuồn cuộn tràn đến. Mặt đất chỗ pháp trận đột nhiên hoàn toàn sụp xuống, hóa thành một lỗ thủng không biết thông với chỗ nào. Trong lỗ thủng có ánh sáng màu đen xông lên trời, hình thành cột ánh sáng.
Trời đất biến sắc, mây bị đánh tan.
Sâu bên trong lối đi có tiếng ma gào vang lên, chấn động cả bốn vực Bát Hoang, chấn động cả thiên hạ!
- Không tốt, kiếp nạn lớn đến rồi...
Lối đi vừa hình thành, đã khiến cho tất cả thiên hạ đều chấn động.
Ngoài thế giới Thần Ma, vì được phát hiện ra mưu kế của Chủ Hắc Ám, các chủ Thánh Địa vội vàng chạy về. Khi còn cách thế giới Thần Ma có ba trăm dặm, bọn họ chợt phát hiện ra thế giới này sinh ra ma khí, mỗi người đều biến sắc, dừng chân trên không trung.
Trên Lạn Thạch Sơn, lão tổ Bàn Sơn vẫn đang nghĩ cách giục nhiều người bước vào thế giới Thần Ma đoạt bảo, đột nhiên ý thức được điều gì. Hắn vô cùng khiếp sợ quay người, nhìn về phía ma khí đang dâng lên như suối phun trào, lẩm bẩm nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tiên quân Ma Biên và đại quân Yêu Vực đang giằng co ở gần Tiểu Quân Sơn cũng bị tiếng ma gào vô hình làm chấn động.
Những tiếng động lập tức biến mất, mỗi người đều quay đầu nhìn về phía đông với vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng thầm khủng hoảng.
Trong bộ lạc nhỏ ở Yêu Vực, đám cầu lông đang học cũng dừng đọc sách.
Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tự dưng trong lòng cảm thấy khủng hoảng.
Trên Hoang Nguyên, người tàn tật kia vẫn đang chậm rãi đi tới, cho dù cảm ứng được điều gì cũng không hề dừng lại.
Mà ở phía bắc Thiên Nguyên xa xôi, trên một ngọn núi cao không mấy ai biết tới, Chủ Hắc Ám vừa mới chạy thoát khỏi sự truy đuổi của bốn vị chủ Thánh Địa lại nhìn về phía xa, cúi đầu hít sâu một hơi, sau đó hắn chắp tay bái lạy thật sâu về phía ma khí xuất hiện, khẽ nói:
- Đây vốn là chuyện ta nên làm, nhưng ngươi lại làm giúp ta, ngươi đã từng chỉ điểm cho ta, cho nên có thể xem ngươi là nửa lão sư của ta, bây giờ ngươi thay thiên hạ đi ra bước này, vậy ngươi chính là lão sư của tất cả mọi người...
- Lúc đại đạo thành, những người còn sống sót đều sẽ cảm kích ngươi!
Mà ở ngoài thế giới này, tại một nơi hư vô nào đó, trong sương mù màu tím vô tận trống rỗng không có một vật gì. Ở đây hình như không có âm thanh, không có ánh sáng, không có bất kỳ thứ gì thật sự tồn tại, chỉ tồn tại một cánh cửa bằng đồng xanh như ẩn như hiện. Ở trước cánh cửa này có một cái ghế do sương mù màu tím hóa thành. Trên ghế có ảo ánh một cô gái ngồi bắt chéo chân, đang nhìn phía trước mặt mình tự tìm vui.
Nơi đó cũng có hai người do sương mù màu tím hóa thành, đều mặc trang phục thư sinh và có dáng vẻ giống hệt với Phương Nguyên. Bình thường chính là hai người kia chọc cho nàng cười, có đôi khi kể chuyện cho nàng nghe, có đôi khi hát cho nàng nghe. Nhưng vào lúc này, hai Phương Nguyên đang đánh một người, đánh đối phương mặt mũi bầm dập. Người phụ nữ nhìn vô cùng hả dạ, trên gương mặt tươi cười vì chiếm được chút lợi nhỏ.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có sương mù màu tím lắc lư, giống như bị gió cuốn lên.
Người phụ nữ kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên.
Thế giới này vốn không có gió, sương mù màu tím làm sao có thể bị gió cuốn lên?
Rất nhanh, nàng lại ý thức được chuyện gì xảy ra, gương mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch:
- Làm sao có thể?
- Ta mới qua một năm, sao lại không giữ được chứ?
- Vậy ta... không phải ta đi uổng công sao?
-...
-...
- Phương sư đệ, đi mau, kiếp nạn lớn sắp giáng xuống rồi!
Mà ở trong thế giới Thần Ma lúc này, Tôn quản sự nhìn lối đi kia, bị dọa tới hồn bay phách lạc.
Cho dù là Quan Ngạo bây giờ toàn thân có ma khí cuồn cuộn cũng phải biến sắc, theo bản năng ôm bình hoa màu trắng vào trong lòng mình và lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn lối đi kia, cảm giác bên trong có thứ gì đó làm thần hồn khủng hoảng.