Chương 1630: Có công phải thưởng (2)
Nhưng dù sao, chuyện lần này có liên lụy đến Phương Nguyên, cho dù là ở Long Tích Nam Hải, Ma Biên, hay Yêu Vực, công lao đều có tên hắn, hơn nữa người này hiện tại còn ở trong Dịch Lâu vì thiên hạ mà bỏ ra tâm huyết.
Nên vấn đề này khó có thể giải quyết được.
Có người sau khi trầm ngâm suy nghĩ, liền nói:
- Hiện tại Tiên Nguyên trong tứ đại bí cảnh vốn không phải là Tiên Nguyên lúc đầu mà là sức mạnh Hoa Thiên Niên Tiên Minh từ núi dẫn dắt mà đến, không thể giữ lâu ở hậu thế, nhất định phải mở ra bí cảnh để Chí Tôn Nguyên Anh luyện hóa vào thần hồn, mà đã luyện hóa là không có cách nào chiết xuất ra để cho Phương Nguyên tiểu hữu. Vậy nên, Tiên Nguyên trong tứ đại bí cảnh không có cách nào cho hắn, nhưng mấy đại thánh địa chắc còn có lưu lại một phần Tiên Nguyên, cho hắn những cái đó cũng không khác lắm.
Nghe được lời này, mấy trưởng lão Tiên Minh đưa mắt nhìn sang mấy chủ Thánh địa.
Vị Tiên Minh trưởng lão nói lời thật lòng.
Tứ đại bí cảnh Côn Luân Sơn vốn là tứ đại động phủ từ hạo kiếp ngàn năm trước để lại.
Ngàn năm trước, vô số cao nhân Thiên Nguyên tụ tập, nỗ lực thôi diễn ra phương pháp giải quyết triệt để kiếp nạn.
Nhưng thời khắc người trong thiên hạ hy vọng bọn họ có thể thành công, Côn Luân Sơn bỗng nhiên nghênh đón hạo kiếp quỷ dị, sấm sét ập đến, lửa ma trỗi dậy, núi cao sụp đổ, đất đá đều hóa thành mảnh vụn, lúc đó trên Côn Luân Sơn tất cả cao nhân đều chết đi, mà trận pháp để giải quyết đại kiếp nạn vĩnh viễn, các loại cấm thuật cũng đều bị hủy diệt, bừa bộn khắp nơi.
Hậu nhân đi vào kiểm tra phát hiện nơi này chỉ lưu lại một bộ kinh văn gọi là Đạo Nguyên Chân Giải không hoàn chỉnh.
Mà những thứ bị hủy diệt bên trong khiến cho người trên thế gian phải đau lòng. Hầu như tất cả Tiên Nguyên trên đời là chìa khóa để những vị cao nhân kia thôi diễn, được sưu tập từ khắp nơi trên thế gian, đã nói sau khi dùng xong sẽ trả lại, nhưng tất cả đều bị hủy trong cơn hạo kiếp kia.
Con đường đến thành tựu Hóa Thần trên thế gian bắt đầu đứt đoạn từ đây.
Tuy rằng thế nhân đều biết Tiên Nguyên bị phá huỷ, nhưng Tiên Minh vẫn không từ bỏ.
Có người nói, Tiên Nguyên vốn là bản nguyên của thế giới, dù có thế nào cũng sẽ không bị hủy diệt, nhìn như bị hủy nhưng trên thực tế nó hóa thành khí hỗn độn, hòa vào trong Côn Luân Sơn, nếu có thể nghĩ ra một vài phương pháp thích hợp vẫn có thể luyện hóa Tiên Nguyên lần nữa.
Ôm ý niệm này, Kinh Thiên Thánh Nhân, Cổ Phương Thánh Nhân của Tiên Minh cầm đầu một đám Trận Sư và Đan Sư, nghĩ hết phương pháp bày xuống kỳ văn đại trận, rót hỗn độn khí vào trong Côn Luân Sơn, dẫn tới động phủ bốn phía sườn núi, trong động phủ, bọn họ lại mượn đại trận, phù văn, đan pháp, các loại kỳ thuật, ôn dưỡng những hỗn độn khí này, nỗ lực khiến cho chúng nó lần nữa hóa thành Tiên Nguyên.
Đây vốn là một phương pháp gần như không thể thành công, người trong thiên hạ đều cảm thấy kỳ quái, không có hy vọng gì, nhưng không ngờ sau ngàn năm bọn họ lại thực sự làm nên chuyện.
Bởi vì thời gian cấp bách, bọn họ vẫn chưa thể chỉnh hóa hỗn độn khí hoàn chỉnh thành Tiên Nguyên, nhưng cũng hóa thành một loại lưu ly bản thể gần giống với Tiên Nguyên, phong ấn trong tứ đại bí cảnh, đợi đến lúc bí cảnh mở ra, tu sĩ Nguyên Anh có thể tiến vào bí cảnh, luyện hóa lưu ly chất, phong ấn trong thần hồn của chính mình, có như vậy mới có thể khống chế sức mạnh pháp tắc, cùng một dạng như Tiên Nguyên.
Nhưng lưu ly chất này dù sao cũng không phải là Tiên Nguyên chân chính, không cách nào lưu giữ như Tiên Nguyên vốn có, nên Tiên Minh mới cảm thấy đau đầu, muốn mở ra bí cảnh nhưng Phương Nguyên lại chưa xuất quan, mà không mở ra thì không đủ thời gian.
Trong tình huống này, vị Tiên Minh trưởng lão kia bất đắc dĩ nói như vậy.
Muốn nói các đại thánh địa đều lấy Tiên Nguyên mình cất giấu ra cho Phương Nguyên, mà con cháu thánh địa của các ngươi thì tiến vào tứ đại bí cảnh luyện hóa Tiên Nguyên, như thế không phải tất cả mọi người đều vui vẻ sao?
Tuy nhiên, vẫn có điều khó nói.
Dù sao các đại thánh địa đều thề son sắt nói mình đã dâng ra tất cả Tiên Nguyên rồi.
Nghe trưởng lão Tiên Minh nói, sắc mặt các vị chủ Thánh địa có chút chần chừ, đưa mắt nhìn nhau.
Lộc Xuyên trưởng lão của Tiên Minh bất mãn nói:
- Mấy vị bằng hữu, chuyện này là các ngươi không phải, chuyện các ngươi giấu Tiên Nguyên chúng ta không phải không biết, chỉ không nói ra mà thôi, bình thường các ngươi cất giấu thì cất giấu, nhưng hôm nay, chuyện có liên quan đến đại thế trong thiên hạ, Phương tiểu hữu lại có mối quan hệ sâu sắc với các đại thánh địa các ngươi, lẽ nào các ngươi không nỡ đưa cho hắn?
- Ngươi khinh thường chúng ta vậy sao?
Đúng lúc này, Lão tổ tông Vong Tình Đảo bỗng nhiên thấp giọng nói:
- Nếu ta có Tiên Nguyên, đã sớm cho Phương tiểu tử!
- Hả?
Các vị Thánh Nhân trưởng lão Tiên Minh đều kinh ngạc nhìn Lão tổ tông Vong Tình Đảo.
Nghĩ thầm lẽ nào Vong Tình Đảo quả thật trung hậu thành thật, ngàn năm trước đã giao toàn bộ Tiên Nguyên của bản thân ra?
- Chuyện thánh địa, Tiên Minh các ngươi cũng có phần không biết!
Cũng ngay vào lúc này, Bạch phu nhân Lang Gia Các nhẹ nhàng lên tiếng.
- Quả thật, ngàn năm trước, mấy thánh địa chúng ta đều giấu một phần Tiên Nguyên, nhưng ngay vào ba trăm năm trước, Đông Hoàng Sơn đặc biệt phái người lại đây mượn đi hồ lô Nhược Thủy của Lang Gia Các, vì lẽ đó, Lang Gia Các ta bây giờ đúng thật là không có chút Tiên Nguyên nào, chỉ có thể chờ đợi tứ đại bí cảnh mở ra.