Chương 1641: Bất thế kỳ tài (2)
Người thủ sơn ngước nhìn chỉ một đạo tinh khí trong không trung, sau đó cười nói:
- Chính vì Tiểu Thánh Sư muốn mượn Tiên Nguyên đến lĩnh ngộ đại đạo mới cho nên Tiên Nguyên càng nhiều càng tốt, ta vốn nói hắn lần này tứ đại bí cảnh mở ra, đi vào trước lấy đi Tiên Nguyên mà dùng, nhưng hắn lại không muốn chiếm đi tạo hóa của quá nhiều người nên mới đợi đến sau cùng, một phút yếu lòng lại làm lỡ chuyện lớn, nhưng dù như thế nào, trong vòng mười năm là có thể thành công. . .
Các chủ Thánh địa kích động trong lòng.
Thời gian mười năm nghe thì rất lâu, trên thực tế vừa đủ.
Những người bọn họ am hiểu thiên công cực kỳ tinh thâm người, nếu thiên địa đại đạo chưa biến đổi, không chừng bọn họ đã bước ra cảnh giới kia. Cho nên, chỉ cần có người bước ra bước kia, sau đó quay đầu lại trợ giúp bọn họ sửa chữa sai lầm trong thiên công, như vậy trong thời gian ngắn bọn họ có thể đột phá cảnh giới, có khả năng nghênh chiến đại kiếp nạn.
Mọi người chìm đắm trong tâm tư của riêng mình, nơi này lại trở nên yên tĩnh.
Có người ánh mắt lấp loé, có người giấu diếm tâm tư, cũng có người trên mặt tỏ ra lo lắng.
Trầm mặc rất lâu sau đó, Thiên Khôi Thánh Nhân Tiên Minh nhẹ giọng hỏi:
- Đông Hoàng Sơn có yêu cầu gì?
Những người tu luyện nghe vậy thì trái tim run lên.
Bọn họ đều là người đa mưu túc trí, tâm tư nhạy bén, đầu óc rõ ràng, tuy rằng mới vừa rồi bị lời nói của Thủ sơn nhân kinh động, nhất thời rối loạn tâm thần nhưng cũng rất nhanh liền phản ứng lại, không nói chuyện Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng xuất thế, chỉ việc sau ngàn năm Đông Hoàng Sơn lần thứ hai xuất hiện, hành động này vốn là có chứa rất nhiều thâm ý. . .
Thiên Khôi Thánh Nhân hỏi câu này, cũng chính là điều chúng tu nghĩ tới.
- Đương nhiên là vì vượt qua đại kiếp nạn!
Thủ sơn nhân nhàn nhạt nói:
- Đông Hoàng Sơn qua các đời đều dẫn dắt Thiên Nguyên chống lại đại kiếp nạn, đời này cũng không ngoại lệ!
Chủ Thánh địa có mặt ở đó đều trầm mặc.
Một lát sau, Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên lên tiếng.
- Thiên hạ đúng thật thiếu tu sĩ Đại Thừa, nhưng những chuyện khác cũng chuẩn bị gần đủ rồi, có lẽ các ngươi quá lâu không xuống núi nên không biết, hiện nay thiên hạ lại xuất hiện một kỳ tài, dương danh người đứng đầu lục đạo Trung Châu, sau đó lại lập công ở Hồng Thiên hội Nam Hải, tiếp đến lại tra xét Ma Biên, chỉnh đốn Yêu Vực, đại công chồng chất, bây giờ còn ở trong Dịch Lâu chỉ dẫn những Đại Trận Sư đứng đầu thiên hạ thôi diễn Cửu Thiên Hồn Viên trận, đúng là một kỳ tài, haizzz, chỉ tiếc Hồng nhi nhà ta không tham gia.
Chúng tu nghe nói vậy vẫn duy trì trầm mặc.
Đương nhiên bọn họ hiểu rõ, Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên nói ra những lời này là có dụng ý.
Nhưng người thủ sơn Đông Hoàng Sơn Thủ cũng không tỏ vẻ gì khác lạ, chỉ cười nói:
- Kỳ tài trên thế gian mỗi đời đều xuất hiện, không phải là chuyện đáng kinh ngạc, đặc biệt lúc đại kiếp nạn sắp giáng xuống, vạn nhất xuất thủ, các ngươi đã làm những gì, trong mắt lão phu cũng giống như thế, ha ha. Trên thế gian lại có người dẫn đầu thiên hạ vượt qua đại kiếp nạn có kinh nghiệm hơn Đông Hoàng Sơn, lão phu xem những thứ các ngươi chuẩn bị cũng cảm thấy có chút hoang đường, nói thật, so với trước kia không tệ, nhưng hiện tại xem ra…
- Mầm họa quá nhiều.
Hắn hơi dừng lại một chút, hít sâu một hơn, nói tiếp:
- Những thứ đã chuẩn bị này có thể chống lại đại kiếp nạn sao?
Mọi người xung quanh sắc mặt chìm xuống, ít nhiều gì cũng có chút không vui.
Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì cười lạnh hỏi:
- Mầm họa gì?
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cười châm biếm, nhìn Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, nói:
- Tẩy Kiếm Trì dùng danh nghĩa đổi mới, loại bỏ pháp luật cũ, thành lập bảy đại kiếm mạch, đơn giản cũng vì lo lắng trong tương lai vị trí Kiếm Thủ này khó giữ cho nên mới sớm hạ thủ mà thôi, nhưng ngươi thật sự cảm thấy bảy đại kiếm mạch sẽ làm được gì khi đại kiếp nạn đến?
- Khi đại kiếp nạn tới gần, bỗng nhiên thất mạch tranh chấp, đều muốn làm Kiếm Thủ nhất kiếp nguyên, việc này không phải đã xảy ra sao?
Sắc mặt Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì nặng thêm mấy phần.
Người thủ sơn lại nhìn Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên, cười lạnh một tiếng.
- Ví như Tiên Hoàng, ngươi cảm giác mình lại có thể sống thêm một đời, nên mới cố ý phế bỏ Thái tử chỉ vì Hoàng vị, Cửu Trùng Thiên các ngươi xảy ra bao nhiêu chuyện, đặc sắc thế nào, tâm tư nặng đến vậy, khi đại kiếp nạn đến Cửu Trùng Thiên các ngươi, thật sự sẽ liều mạng đối kháng sao?
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên chỉ cười, như không thèm chú ý, nhưng con ngươi hơi co rụt lại.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn Thủ lại nhìn về phía Vong Tình Đảo, tiếp tục nói:
- Chủ ý Vong Tình Đảo càng hay hơn, đẩy một người không liên quan lên lôi đài, mang danh thánh, chính mình lại núp ở phía sau, bồi dưỡng kiếp nguyên thánh nữ!
- Còn Tiên Minh làm việc vặt suốt ngày, nhưng dưới tay chính mình đều xuất hiện người của Hắc Ám Ma Chủ.
- Còn Lang Gia Các Bạch thị nhất mạch. . .
- . . .
- . . .
Sau khi chỉ trích một phen, hầu như đắc tội hết với nhân vật đứng đầu Thánh địa, trong lòng các tu sĩ đều nổi giận đùng đùng, Lão tổ tông Vong Tình Đảo, gậy đầu rồng đập mạnh lên đất, quát lớn:
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn nhìn một đạo tinh khi nối liền trời đất, thấp giọng nói:
- Rất đơn giản!
- Tiểu Thánh quân đã nói, muốn để thiên hạ vượt qua kiếp nạn chỉ có một biện pháp.
Hắn trầm mặc rất lâu, mới cười nói:
- Để thiên hạ này ít đi những lời nói lung tung!