Chương 169: Trò chơi này ta thắng (1)
Nhưng ngay vào lúc này, trong khói lửa cuồn cuộn, Phương Nguyên đã khơi dậy một thân nộ ý, một kiếm chém về phía nam tử áo tím. Binh khí của hai người đụng vào nhau, ngoài dự đoán của mọi người là, sau khi pháp lực kinh người đụng vào nhau, nam tử áo tím lại có thể bị một kiếm của Phương Nguyên cứng rắn chém lui ra ngoài, hai chân kéo lê ra một đường rãnh thật sâu trên nền đất cứng rắn.
"Ngươi muốn chết!"
Nam tử áo tím biến sắc, căm giận huy động pháp lực, muốn một giản đánh tới.
Nhưng còn không đợi hắn ra tay, Phương Nguyên chém xong một kiếm đã lấn đến gần người, lại một kiếm chém xuống!
Một kiếm này tới quá nhanh, nam tử áo tím cũng chỉ có thể cắn răng, lần thứ hai cầm kim giản lên ngăn cản trước mặt.
"Xuy..."
Một kiếm này lại cứng rắn đánh hắn lui ra ngoài.
"Tiểu tạp chủng này lấy đâu ra pháp lực thâm hậu như vậy?"
Lúc này, ngay cả hắn cũng mơ hồ có chút giật mình, rõ ràng bản thân mình có tu vi Luyện Khí tầng chín, dưới Trúc Cơ khó gặp đối thủ, thực lực trên cơ bản đã có thể nghiền ép các đệ tử trong Tiểu Trúc phong này. Chưa từng nghĩ đến, đối phương lại có pháp lực hùng hậu bực ấy, rõ ràng tu vi còn thấp hơn bản thân mình hai cấp, nhưng trên phương diện kiếm thế lại ẩn chứa pháp lực khó có thể hình dung, liên tục hai kiếm chém tới, ngay cả mình cũng bị thua thiệt!
Nhất là dưới vạn chúng chú mục, hắn bị đánh lui hai lần, đã thật sự nổi giận.
"Bá" "Bá" "Bá" "Bá" "Bá "
Phương Nguyên cũng không chú ý nhiều như vậy, sau khi xuất liên tục hai kiếm, lửa giận trong lòng hắn còn chưa được tiết hết, kiếm quang lạnh thấu xương lại lao về phía trước, dưới sự thôi động của Vô Khuyết Kiếm Kinh, những kiếm chiêu ngày thường vẫn được hắn khắc ghi trong lòng trực tiếp được thi triển ra, liên miên không dứt, hóa thành một mạng lưới kiếm sôi nổi chém về phía thanh niên áo tím trước mắt, kiếm sau hung hiểm hơn kiếm trước!
Tới hiện tại, hắn vốn đã không còn quá cố chấp với kiếm chiêu, lúc này ra tay càng là vui sướng nhễ nhại!
Thoạt nhìn, hắn cũng đã không còn bố cục gì, chỉ có không ngừng xuất kiếm mà thôi!
Bành bành bành bành bành...
Nhưng đối với thanh niên áo tím lại không vui sướng như vậy, hắn chỉ cảm thấy trước mắt đan lên một cái lưới lớn, mấy lần muốn xông ra nhưng lại không thể như nguyện, trái lại liên tiếp không ngừng bị đụng phải trở về. Vài lần như thế, sau lưng hắn đã đập lấy Công Đức Thạch Bích, kiếm thế mãnh liệt khiến hắn đã đè ra một dấu nhạt trên Công Đức Thạch Bích, có thể nói là chật vật đến cực điểm!
"Gan thật lớn... Là ngươi tự tìm chết!"
Lấy tính tình của nam tử áo tím này sao có thể chịu được vũ nhục như vậy, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cái gì cũng không đoái hoài tới, đột nhiên một thân pháp lực điên cuồng thôi động, tất cả đều trút vào Hoàng Kim Cửu Long Giản trong lòng bàn tay. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy trên Hoàng Kim Cửu Long Giản kim mang đại thịnh, long văn trên giản trông rất sống động, dường như muốn sống lại, nhỏ giọng rít gào...
"Mau mau mau, ra tay ngăn cản bọn hắn!"
Liếc thấy dị biến nơi Công Đức Thạch Bích phía trước, chúng chấp sự tiên môn đều kinh hãi.
Lúc đầu thấy nam tử áo tím ra tay, tuy bọn họ có chút do dự, nhưng cũng không muốn trực tiếp ra tay ngăn cản, bởi vì đối phương là đệ tử chân truyền. Những đệ tử chân truyền này một khi Trúc Cơ thành công, trưởng thành rồi, địa vị tuyệt không thấp hơn đám chấp sự trưởng lão đê giai như bọn hắn. Vì vậy ngày bình thường, ở trong tiên môn, bọn hắn cũng rất khách khí với mấy vị chân truyền này, sẽ không đối đãi với bọn hắn như với những đệ tử bình thường.
Hơn nữa trong tưởng tượng của bọn hắn, thân là một vị đệ tử chân truyền, bất kể thế nào cũng không nên động sát thủ với một vị đệ tử tiên môn nhỏ hơn hắn rất nhiều mới đúng. Nhưng mãi đến khi thấy hắn ngay cả Hoàng Kim Cửu Long Giản cũng tế ra, sắc mặt đám người mới đại biến, cũng không thể đoái hoài tới thứ gì khác.
"Thật kỳ cục, ngay cả pháp bảo như Hoàng Kim Cửu Long Giản cũng phải dùng đến sao?"
Ngay cả nữ tử áo trắng trên sườn núi cũng không nhịn được mà nhỏ giọng quát lên, lông mày nhíu chặt lại.
"Hoàng Kim Cửu Long Giản, đây không phải là..."
Tiểu Kiều sư muội nghe được cái tên này, không nhịn được sợ hết hồn, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
"Nguy hiểm..."
Cũng nhưng vào lúc này.
Phương Nguyên đang điên cuồng xuất kiếm cũng cảm nhận được một loại hoảng hốt, trong lúc hắn đấu pháp với người khác, thường sẽ vô thức thanh không tạp niệm, để tránh mình bị ảnh hưởng mà làm ra phán đoán sai lầm. Cũng chính bởi vì thanh không tạp niệm, cho nên trong lúc hắn đấu pháp với người khác, trực giác linh mẫn dị thường, lúc này hắn đột nhiên cảm nhận được một loại nguy hiểm mãnh liệt!
Nhưng tương ứng với nó, hắn cũng có thể cảm giác được đối thủ không thể chống đỡ được bao lâu.
Lúc này, giờ này khắc này, hắn thình lình không lựa chọn thu tay, mà cắn răng một cái, lại một kiếm chém tới, hơn nữa trong một kiếm này hắn còn không giữ lại chút nào, một thân Huyền Hoàng Khí đều bị thôi động, như sông dài biển rộng ầm ầm cuốn về phía đối thủ.
Chỉ một chốc, yêu ấn trên thân kiếm cũng đột nhiên phát sáng lên.