Chương 1761: Thiết đàn giảng đạo (1)
Khi trở lại núi, Trần Huyền Ngang đi tới bên cạnh Phương Nguyên, thấp giọng hỏi.
Bây giờ trên núi Thanh Dương Tông có một người, mặc áo bào đen, thân thể như ngọc, cứng đờ đứng trên đỉnh núi.
Thoạt nhìn hắn vẫn là một người hoàn chỉnh, nhưng nếu xem xét cẩn thận, có thể thấy trên thân thể hắn xuất hiện một đường cực nhỏ, thật ra hắn đã bị kiếm chém thành hai nửa, thần hồn và linh tính bên trong thân thể đều đã tiêu tan, một kiếm quá nhanh, chia thân thể hắn làm hai nửa, còn ghép lại cùng nhau, vì thế có một thân thể hoàn chỉnh đứng ngơ ngác trên đỉnh núi.
Mà ở dưới chân núi, một thung lũng mờ ảo có hình bàn tay, đáy vực có hai pho tượng quỳ gối, một người đầu đội hắc quan, mặt vô cùng kinh ngạc, một người mặc áo bào xám, trên mặt mang theo ý cười quái lạ, bọn họ vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bên trong thân thể cũng không còn thần hồn, duy trì tư thế quỳ đối mặt với Thanh Dương Tông, nhìn nét mặt đông cứng của bọn họ, có thể thấy biểu cảm kinh hãi hiện rõ.
Đây là thi thể của ba lão tu lánh đời, tu vi bọn họ quá sâu, thân thể không hủy, dù chết rồi, cũng hóa thành ngọc chất.
Mà Phương Nguyên nhìn ba thi thể, ánh mắt thoáng lạnh, sau đó nói:
- Trận chiến này với bọn họ đã hủy diệt bốn kỳ mười hai cảnh Thanh Dương Tông, cứ để thi thể bọn họ ở chỗ này, tạo thêm một cảnh vật cho Thanh Dương Tông.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang nghe xong kinh hãi, có chút do dự.
- Có tốt không?
Trong lòng hắn rất tán thành, ba lão quái vật đứng đầu ở trên núi, người trong thiên hạ ai không sợ?
Ba bộ chạm ngọc là uy hiếp lớn nhất.
Có điều, nếu làm vậy thì có chút bất kính với thi thể ba người họ, trong ba người ai cũng là đại tu sĩ đứng đầu thế gian, tay cầm quyền cao, vô số người hâm mộ, đặc biệt còn có Cửu Châu Kiếm Thủ, vốn là chủ Thánh địa, nếu để thi thể bọn họ ở lại Thanh Dương Tông, ai biết tương lai có bị đồ tử đồ tôn của hắn đến gây phiền phức hay không?
- Không cần phải lo lắng, dù là đồ tử đồ tôn của bọn họ cũng không còn mặt mũi mà đến.
Phương Nguyên nói:
- Người lánh đời khắp thiên hạ đều vô dụng, không còn ai cân nhắc xem trọng nhân phẩm bọn họ, ví như vị Cửu Châu Kiếm Thủ, thế gian truyền lại hắn đã chết trong đại kiếp nạn, nhưng phía sau bia đá Bát Hoang Thành lại không để tên của hắn, nói vậy Tẩy Kiếm Trì đã sớm biết hắn lánh đời mà đi rồi, mới không lưu lại tên tuổi, bây giờ, bọn họ cũng sẽ không đến tìm phiền phức!
Giọng nói hắn lạnh dần.
- Mà ta để bọn họ ở lại chỗ này chính là để cho hậu thế trong thiên hạ nhìn thấy kết cục của những người vô ích là thế nào.
Trần Huyền Ngang nghe vậy, trái tim đập liên hồi, bề ngoài giả vờ trầm ổn.
- Vậy thì theo lời ngươi nói mà làm.
Có Phương Nguyên, tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang yên tâm hơn.
Thi thể ba lão quái lánh đời cứ thế ở lại trên núi Thanh Dương Tông, ai cũng không động đến, để bọn họ duy trì tư thế ban đầu.
Đối với Thanh Dương Tông mà nói đây là một chuyện rất có lực uy hiếp, Phương Nguyên nói dùng ba người này bù đắp bốn kỳ mười hai cảnh Thanh Dương Tông bị hư hỏng, nhưng ba toà chạm ngọc như thế làm sao chỉ bù đắp bốn kỳ mười hai cảnh, đây là cảnh vật độc nhất thiên hạ.
Thảm cảnh này qua đi, những đệ tử trên Thanh Dương Tông không bị thương đều bận rộn, kiểm tra đệ tử thương vong, thu dọn đại điện sụp đổ, chữa trị vết thương, tìm kiếm những đạo quyển bị chôn ở phế tích mang ra ngoài, một lần nữa chỉnh lý. Phương Nguyên nhìn tất cả những thứ này, trong lòng cũng khá nặng nề, tuy rằng chiến dịch này sẽ có lợi cho Thanh Dương Tông nhưng dù sao vẫn làm hại rất nhiều đệ tử vô tội, lại nghĩ tới chuyện hắn cần làm, có lẽ còn có thể gây ra rất nhiều chuyện, nên nổi lên tâm tư muốn bồi thường.
Hắn cân nhắc một chút, nói với tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang:
- Đệ tử Thanh Dương Tông đã xem qua đạo thư ta viết chưa?
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang vội nói:
- Đã xem qua, bây giờ đệ tử Thanh Dương rất ham học hỏi.
Khi Phương Nguyên ở trước Lang Gia Các công bố với thiên hạ đạo thư hắn soạn, người người vì đạo thư mà điên cuồng, đương nhiên Thanh Dương Tông càng điên cuồng hơn, Phương Nguyên xuất thân là Thanh Dương Tông, đạo thư này người của bọn họ viết, dù có muốn công bố thiên hạ, Thanh Dương Tông cũng phải bôi trơn một chút, tìm hiểu hăng say hơn,, vốn muốn nguyên bản, nhưng Lang Gia Các không cho nên đã sao chép đến một phần, để bên trên Biển Các Thanh Dương Tông, đặt ngang hàng Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mà Phương Nguyên lưu lại. Không chỉ có người ngoài có thể tới xem, đệ tử Thanh Dương Tông cũng cần thiết phải xem.
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Lần này do ta đã khiến Thanh Dương Tông gặp phải thảm họa, ta không có gì báo đáp, chỉ ở Thanh Dương Tông ba ngày giảng đạo, xem như bồi thường tổn thất của sư môn, cũng xem như ta vì sư môn tận lực.
- Như vậy. . .
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang vô cùng kích động, gật đầu.
- Được!
Phương Nguyên có thể giảng đạo ở Thanh Dương Tông ba ngày, Trần Huyền Ngang biết sự kiện này quan trọng thế nào, đại tu, ẩn sĩ, thậm chí còn một vài Đan Sư có thành tựu, Trận Sư các loại, phàm là người có chút lĩnh ngộ, đều sẽ mở đàn giảng đạo, không phải vì hư danh, mà truyền thừa lĩnh ngộ của mình xuống, điểm hóa chúng sinh, đây cũng là thông lệ của giới tu hành trong thiên hạ.