Chương 1786: Nhân tâm chỉ có thể dùng nhân tâm bổ sung (2)
Nếu đã như vậy, bọn họ còn có thể thắng sao?
Bên trong trận ác chiến này, khi thần thức hắn quét tới liền có thể nhìn thấy căn cơ bốn người Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, thành chủ Bát Hoang Bạch Bào Chiến Tiên và Thiên Khôi Thánh Nhân là mạnh mẽ, hiện giờ vẫn chưa tiến vào xu hướng suy tàn, nhưng mấy người còn lại thì khác, Lôi Lão thái gia dùng máu huyết toàn thân tế yêu đao, hiện đang chiếm thế thượng phong trong trận chiến, nhưng bản thân lại giống ngọn nến trước gió, không thể cầm cự được lâu. Lão tổ tông Vong Tình Đảo lại không ngừng thiêu đối căn nguyên, không ai biết có thể kéo dài đến mức nào, hai người Kinh Thiên và Cổ Phương lại...
- Chẳng lẽ trận chiến này....
Không biết có bao nhiêu người trong lòng sợ hãi.
Điều này khiến người ta sinh ra cảm giác bất lực, lại phẫn nộ, tuyệt vọng, ăn mòn đạo tâm của bọn họ....
- Xuy xuy xuy...
Hai vị Thánh Nhân Kinh Thiên và Cổ Phương, dưới sự bao vây tấn công của bốn lão Trường Sinh Tiên Điện cùng Chí Tôn Vu Thần Đế đã vướng trái vướng phải, không thể chống đỡ, hiển nhiên sắp bỏ mạng trong tay bọn họ, mà chỉ cần bọn họ thất thủ, thế cục miễn cưỡng này cũng sẽ bị đánh vỡ.
Càng kinh khủng khi ngoài Phương Nguyên đang đánh nhau với Chí Tôn Long Thần Đế, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì đấu với Chí Tôn Minh Thần Đế, Thiên Khôi Thánh Nhân đấu với Chí Tôn Vu Thần Đế, Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên đánh nhau với Chí Tôn Vu Thần Đế, Bạch Bào Chiến Tiên đánh với Chí Tôn Hư Thần Đế, hai người Lão tổ tông Vong Tình Đảo và người thủ sơn Đông Hoàng Sơn ngăn chặn Chí Tôn Ly Thần Đế, Chí Tôn Ngự Thần Đế đang bị Lôi Lão gia tử múa đao đuổi giết, còn Chí Tôn Vu Thần Đế đuổi giết hai vị Thánh Nhân Cổ Phương và Kinh Thiên ra còn có hai vị Thần Đế chưa hề lộ diện.
Không ai biết lúc này bọn họ đang ẩn nấp ở đâu, đang tính chuyện gì?
- Không thể kéo dài thêm được nữa....
Lúc này chiến trường phía bắc đang tràn ngập một chùm khói đen, phía trên một ngọn núi cao sắp xếp một thư án, phía trước thư án, lão giả râu tóc bạc trắng áo bào xám ngồi xếp bằng, nhìn qua không biết đã sống bao lâu, giống như lão thiên tiên, ngồi trên Thất Tinh Đài, ánh mắt bình tĩnh nhìn chiến trường, giống như có thể nhìn thấu nơi đó, ghi chép lại mỗi một chi tiết của từng người bọn họ, viết lại trên quyển trục trước người!
Hiện giờ hắn đã viết rất nhiều thứ, nhưng sau khi thấy chiến trường xuất hiện biển đổi lớn lại cúi đầu hít sâu một hơi.
Hắn nhẹ nhàng buông bút, chậm rãi đứng lên.
- Tiền bối, ngài cũng muốn....
Vẻ mặt Thiên Cơ Tiên Sinh ở bên cạnh hắn kinh hãi, thất thanh kêu lên.
Vô Danh lão nhân chậm rãi lắc đầu.
- Ta cần phải ra tay!
Thiên Cơ tiên sinh nói:
- Nhưng mà người phải cẩn thận ghi chép lại nhược điểm của Ma Ngẫu chuyển sang kiếp khác, chuẩn bị tốt cho đại chiến sau này.
Lúc này trận chiến của cao thủ Thiên Nguyên và Thần Đế chỉ mới là trận chiến khởi đầu mà thôi.
Cho nên trước trận chiến này, Dịch Lâu phụ trách ghi chép tất cả, trận chiến của đám người Phương Nguyên và Ma Ngẫu không chỉ muốn chém giết Ma Ngẫu, còn muốn tận lực bức ra tất cả nhược điểm và sơ hở mà Ma Ngẫu có. Dù sao bọn chúng cũng là sinh mệnh chuyển sang kiếp khác, dưới tình huống không biết rõ đặc điểm, nhân gian giao thủ với bọn chúng sẽ chịu thiệt thòi lớn, cho nên mấy thứ này cần phải có người ghi chép lại.
Dịch Lâu chính là nơi phụ trách việc này.
- Vốn dĩ chúng ta ghi chép nhằm để chiến trường không bị mất khống chế!
Vô Danh lão nhân nhìn Ma Tức Hải một phương, bình tĩnh nói:
- Nhưng không ngờ thế gian này còn có tồn tại như Trường Sinh Tiên Điện, mấy lão bằng hữu lánh đời này rất sợ chết, cho nên bọn họ không ở thế trung lập như trước mà ra tay đối nghịch với thế gian.
- Vẫn còn thiếu nhân tâm...
Sắc mặt Thiên Cơ tiên sinh dần dần có chút bi phẫn.
Không ai ngờ những lão tu lánh đời lại không chút do dự tham gia trận chiến.
Mà bọn họ gia nhập liền khiến trận chiến vốn hung hiểm tới cực điểm càng thêm nhiều áp lực.
Nhân gian vì sao lại như vậy?
Chỉ bởi vì nhân tâm còn thiếu sao?
- Nhân tâm bị sót, chỉ có thể dùng nhân tâm để bổ sung!
Vô Danh lão nhân Dịch Lâu vừa nói vừa chậm rãi đi tới trước, thấp giọng nói:
- Tới thời điểm mấu chốt thư sinh cũng phải lên chiến trường, ha ha, có điều đã mấy ngàn năm rồi lão phu không ra tay, hiện giờ bộ xương già này còn có ích hay không đây?
Hắn nói xong cũng không quay đầu lại, dặn dò.
- Phần ghi chép còn lại tuỳ thuộc ngươi, có thể ghi nhớ thì tốt, không nhớ được cũng không sao.
- Nhóm lão gia hoả này chỉ có thể tận lực giúp tương lai bọn họ dễ dàng hơn chút, nhưng nếu không làm được cũng chỉ đành chịu.
........
Nghe lời nói của hắn, Thiên Cơ tiên sinh cắn chặt răng, bỗng nhiên cầm bút ngồi xếp bằng trên Thất Tinh Đài. Mỗi chữ được viết ra lúc này đều có thể quyết định tương lai chiến trường, sinh tử của vô số người, cho nên ngay từ đầu Dịch Lâu mới mời Vô Danh lão nhân tới ghi lại, chỉ có tu vi như hắn mới có thể nhìn rõ mà ghi lại tất cả.
Cũng chỉ có hắn vào thời điểm mấu chốt ra tay mới có thể cứu vãn tình thế.
Tình thế lúc này Vô Danh lão nhân buộc phải ra tay, chuyện còn lại đành để Thiên Cơ làm.
Thật đáng tiếc, vị lão nhân này chỉ có cơ hội ra tay một lần, hắn vốn muốn quý trọng cơ hội, trợ giúp chiến trường định Càn Khôn, nhưng không ngờ hắn lại bị mấy lão tu lánh đời cảnh giới Hoá Thần bức ép phải ra tay.