Chương 1822: Cẩn thận
Lốc xoáy vốn nuốt chửng tất cả, nhưng bên trong lốc xoáy này lại không ngừng sản sinh pháp tắc, bỏ thêm vào trong lôi vực của Phương Nguyên, khiến vùng lôi vực này từ hư vô dần bắt đầu phá vỡ ranh giới giữa hư vô và thực chất.
Ầm ầm ầm!
Trong quá trình này, một con Thiên Ma cuối cùng đang không ngừng chém về phía Phương Nguyên.
Lúc này, Phương Nguyên không quan tâm tới nó, đều mạnh mẽ thừa nhận hết tất cả công kích.
Mỗi một lần chém giết Thiên Ma đều tạo ra thương tổn cực kỳ lớn cho hắn, nhưng bên trong lôi vực của Phương Nguyên lúc nào cũng sản sinh ra pháp tắc mới, khiến vết thương trở nên nặng hơn, cứng rắn chịu đựng tấn công của Thiên Ma cuối cùng này.
- Hống….
Con Thiên Ma cuối cùng này chưa bao giờ trải qua tức giận đến thé, cho dù nó không có linh tính nhưng vẫn mơ hồ có trí nhớ. Mỗi khi nó hành động đều có thể xé nát, treo cổ mọi thứ, chưa bao giờ gặp phải thứ cứng rắn đến thế này, khiến nó trong cơn tức giận theo bản năng ngưng tụ tất cả pháp tắc vào một chỗ, hoá thành bộ dạng sinh linh cực mạnh nó từng thấy qua, đó là một Thần Đế màu đen, chân đạp mây, cầm trường kích trong tay, đầu đội tử quan, mặt màu như điện, trường kích trong tay xẹt qua ngân hà chém về phía Phương Nguyên.
- Rốt cục thành sao?
Mà lúc này Phương Nguyên vẫn không để ý tới nó, chỉ lẳng lặng cảm thụ.
Ba Thiên Ma kia hoá thành căn nguyên thế giới, đã khiến sức mạnh pháp tắc phát triển tới cực hạn, hoà vào trong lôi vực của hắn, cũng khiến lôi vực của hắn trở nên chân thật, hoá thành một thế giới quanh người hắn, tuần hoàn vô tận. Mà thế giới nhỏ này cuối cùng lại trở nên mơ hồ, giống như từng tinh sa mờ mờ ảo ảo quấn quanh thanh bào của hắn.
Hắn cảm nhận được biến hoá này liền vô cùng vui vẻ.
- Cẩn thận…
Hắn dường như không nhìn thấy một kích phía sau, nhưng người đang xem cuộc chiến phía xa đều vô cùng kinh hãi, kêu to lên.
Phương Nguyên không đẻ ý, chậm rãi chuyển người qua.
Thoạt nhìn rất chậm, nhưng vì hắn ảnh hưởng tới thời không xung quanh liền khiến thân ảnh xuất hiện mơ hồ, nhưng ở trong mắt người khác lại giống như hắn xoay chuyển cực nhanh. Sau đó bàn tay chậm rãi vung vào trong hư không, như có một chút tinh sa bay vào trong tay hắn, hoá thành một trường kiếm. Hắn cầm trường kiếm đón nhận một kích kia, không né không tránh, trực tiếp chém ra ngoài.
Thiên địa đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vô cùng lặng yên, không chút động tĩnh.
Người cầm trường kiếm chém sinh linh do Thiên Ma biến thành vỡ vụn từng mảnh.
Từng chút một phân huỷ, hoá thành từng luồng Hắc Ám ma tức nhè nhẹ trôi trong thiên địa.
Cuối cùng chỉ còn lại một luồng căn nguyên của Thiên Ma, vội vàng lao vào trong hư không, sau đó muốn trốn ra thiên ngoại.
Sắc mặt của Phương Nguyên lạnh lùng, vừa muốn đuổi theo nhưng bỗng nhiên giật mình đứng lại.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thiên ngoại!
Một thân khí cơ đều phóng lên trời, tinh sa chung quanh hoá thành thiên địa chân thật xoay quanh người hắn, tất cả pháp tắc, tất cả sức mạnh đều phình to, phun ra giữa thiên địa, tràn ngập ra ngoài.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Đám người Giao Long ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một màn này cũng trở nên kinh hãi.
Bọn họ không biết vì sao Phương Nguyên không đuổi giết Thiên ma đang bỏ chạy, lại đứng nguyên tại chỗ giống như gặp phải đại địch.
Có thể nhìn ra lúc này Phương Nguyên có vẻ vô cùng khẩn trương.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy có chuyện xảy ra, y bào tung bay bên người hắn chậm rãi hạ xuống.
Thân hình Phương Nguyên chậm rãi rơi xuống đất, xung quanh có vô số Hắc Ám Ma Vật vọt tới giống như thuỷ triều, nhưng vào lúc sắp bao phủ, thân hình hắn lại biến mất một cách vô cùng quỷ dị, khiến chúng Ma Vật mất đi phương hướng.
- Hiện giờ cảnh giới của ngươi là gì?
Nhìn thấy Phương Nguyên xuất hiện trước người mình, ánh mắt Giao Long lộ ra vẻ nghi ngờ, dường như muốn sờ thử một chút.
- Hoá Thần thượng cảnh!
Phương Nguyên suy nghĩ một lúc mới trả lời Giao Long.
Giao Long nhất thời có chút ngạc nhiên:
- Vẫn chưa phải Đại Thừa?
Phương Nguyên không biết trả lời thế nào, cũng có thể chính hắn cũng không biết rõ.
Nếu nói về Đại Thừa, hiện tại hắn cảm giác bản thân không thua kém Đại Thừa, ít nhất là sau khi hắn bước vào cảnh giới hiện giờ, hắn tin cho dù ở Thiên Nguyên cũng sẽ không có Đại Thừa có thể dễ dàng đánh bại hắn. Nhưng trên con đường tu hành bình thường, Đại Thừa đã là đỉnh cao, là tồn tại vô địch, nhưng trên con đường của hắn lại có cảm giác xa không thấy điểm cuối.
Cho nên hắn chỉ cười nói:
- Vẫn không phải Đại Thừa của ta!
Giao Long có chút đăm chiêu khi nghe lời nói của hắn, nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ.
- Cho dù như thế nào cũng luôn phải bỏ ra chút vốn….
Phương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cửu thiên.
Không biết ánh mắt hắn là nghi ngờ, khiêu khích, hay là ẩn chứa lo lắng vô tận.
Vừa rồi ngay khi hắn luyện hoá căn nguyên Thiên Ma, luyện lôi vực từ hư vô tới chân thật, hắn có thể cảm nhận được một sự biến hoá kinh người. Ánh mắt kia dường như nhìn từ cửu thiên nhìn xuống, không thể diễn tả cảm giác khi ánh mắt kia nhìn hắn, có chút lạnh lùng, cũng có kiêng kị, điều này khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, với chiến ý không cách nào hình dung…
Hắn biết ánh mắt kia tới từ nơi nào.
Từ sau khi tìm tòi nghiên cứu tấm bia đá kia ở Thiên Nguyên, hắn luôn mơ hồ có loại cảm giác này.
Tiếp đó là ở U Châu, một kiếm cấm kỵ Thanh Dương Kiếm Si ngộ ra, trảm rách thiên địa, sau đó nguyền rủa buông xuống!