Chương 1882: Thời cơ đến rồi (2)
Bay lộn bên người, trúc trù Tam Sinh diễn hóa Thiên Địa Thuật bị hắn nắm trong tay.
Đôi mắt tinh tường, nhìn về phía bóng tối vô tận.
Trên pháp thuyền, Bạch Miêu, Giao Long, Lạc Phi Linh đồng loạt ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp.
Phương Nguyên chậm rãi đứng dậy, nói:
- Thời cơ đã đến rồi, nên ra tay!
Trong Vong Sầu Thiên, thật tại quên không được nỗi ưu sầu này.
Dưới giáp công của hai vùng Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên, sinh linh Vong Sầu Thiên liên tục bại lui, sắp sụp đổ. Trên Vô Uyên Khổ Hải của Vong Sầu Thiên, Thiên Chủ Vong Sầu phẫn nộ rống lên, nổi lên sóng lớn liên tục, nghịch tập lên trời, đánh mạnh về phía hai Thiên Chủ Vô Ưu Thiên và Ly Hận Thiên. Bích Lãng khôn cùng vốn là vật căn nguyên của Vong Sầu Thiên này, trấn áp giới tâm của thế giới, nhất là ở Vong Sầu Thiên, vốn là lãnh địa của hắn, vừa động vào sẽ dao động cả thế giới, cắn nuốt pháp tắc vô tận.
Chẳng qua hai Thiên Chủ Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên cũng thần uy khôn lường. Sơn ảnh hư vô hai bọn họ hiệp đạo là bảy thành lực lượng của Hướng Sinh Thần Sơn, còn lại là sau lưng hiển hóa ra bộ dáng gốc thần mộc, đó là Thái Sơ Bảo Thụ. Bọn họ đi Vong Sầu Thiên, tự nhiên không dễ dàng mang vật trấn áp thế giới mình đến, chẳng qua, bọn họ đã luyện hóa tiên bảo, có thể tùy thân mang theo bảy thành uy năng mỗi loại tiên bảo. Đối với trận chiến này, bảy thành thần uy đã đủ rồi.
Dù sao Thiên Chủ Vong Sầu vẫn là bị Thiên Chủ Vô Ưu tính kế, vừa ra trận đã trọng thương. Tuy hiện giờ đã ở trong lãnh địa của mình nhưng cũng không thể phát huy hoàn toàn lực lượng của Vô Uyên Khổ Hải, làm sao có thể là đối thủ của hai người Thiên Chủ Vô Ưu và Ly Hận?
Hiển nhiên trong biển xanh ngập trời, Thiên Chủ Vong Sầu đã bị hai Thiên Chủ Ly Hận và Vô Ưu áp chế, mệnh huyền khó bảo. Thiên Chủ Vô Ưu khởi động Thần Sơn, thêm vào kiếm ý, phong mang dâng lên, muốn trực tiếp chặt đứt liên hệ giữa Thiên Chủ Vong Sầu và Vô Uyên Khổ Hải. Mà Thiên Chủ Ly Hận Thiên khởi động Thái Sơ Bảo Thụ, bóng cây đỉnh thiên lập địa, nhanh chóng thu nhỏ lại, giống trường thương, muốn xuyên thủng Thiên Chủ Vong Sầu.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe tiếng răng rắc.
Ai cũng không nghĩ đến trong hư không Vong Sầu Thiên lại xuất hiện một khe nứt thật lớn.
Phương Nguyên quần áo thanh bào, lắc mình tiến vào khe nứt, trông thấy dị biến, nâng tay vung về trước.
“Rầm…”
Trong chớp mắt, trước người hắn, trong thiên địa Vong Sầu, lại có một vùng thiên địa được tạo ra!
Đó là pháp tắc vô cùng vô tận, giống như xoắn ốc đang xen nhau, tầng tầng lớp lớp, giống như một đóa hoa đang nở rộ. Sau khi nở rộ, trở thành một thế giới, dưới thế giới, có ba luồng hắc khí truy đuổi, không ngừng sinh ra pháp tắc. Ở trong trời cao, có một tiên triện treo lơ lửng, tản ra tiên khí nồng đậm. Do ảnh hưởng của tiên khí, tất cả pháp tắc đều theo quỹ đạo huyền diệu, đan xen vào nhau. Mỗi một biến hóa nhỏ đều dán lên đại đạo vô tận.
Ầm ầm!
Một thương kia của Thiên Chủ Ly Hận Thiên tới cực kỳ nhanh, lại mạnh mẽ khôn cùng.
Khi hắn xuất kích, trong thiên đại Vong Sầu Thiên, tất cả pháp tắc đều mất đi linh tính vốn có, bị một thương của hắn cưỡng ép lui bước. Trong mắt mọi người, chỉ một thương lướt qua, thiên địa hư không đều xuất hiện dấu vết mắt thường có thể thấy!
Một thương này là uy lực Bất Hủ.
Đủ để một thương lướt qua, làm cho tất cả cúi đầu, né tránh!
Ầm ầm!
Một thương kia va chạm vào thế giới thanh bào khởi động, kịch liệt chấn động cả tòa thiên địa. Một thương kia của Thiên Chủ Ly Hận đủ áp chế tất cả pháp tắc. Nhưng không nghĩ tới người thanh bào lại khởi động thế giới, có đạo uẩn bảo vệ, không bị một thương của hắn ảnh hưởng, giống như tấm chắn chặn hắn lại. Pháp tắc bị sụp đổ, vung ra bốn phương. Nhưng càng nhiều pháp tắc do thế giới kia tạo ra, đan xen vào nhau, bù đắp lại thế giới.
Một thương kia bị đẩy mạnh mấy trăm trượng, dường như muốn thế giới bị xé rách.
Nhưng cuối cùng, lực lượng thương dùng hết cũng không thể hoàn toàn xuyên thủng thế giới đó, ngược lại là bên trong một thế giới, pháp tắc vô cùng ngưng tụ, tuần hoàn không thôi, hướng về thương kia. Lực lượng mai một, pháp tắc vô tận xông kích, chấn động Vong Sầu Thiên. Đám người trong vùng thiên địa này đều bị chấn động ảnh hưởng, dường như muốn té lảo đảo trên mặt đất.
Tất cả người Vong Sầu Thiên đều bị chấn động ảnh hưởng, gần như đều ngã nhào trên mặt đất, hoảng sợ quay đầu nhìn.
Thừa dịp cơ hội này, Thiên Chủ Vong Sầu vội vàng nghịch chuyển Vô Uyên Khổ Hải, chống lại một kiếm của Thiên Chủ Vô Ưu.
- Là ai?
Thiên Chủ Ly Hận cũng kinh hãi, một thương kia của hắn thêm vào bảy thành lực Thái Sơ Cổ Thụ, có thể nói là pháp lực vô biên. Hắn thật không thể tưởng tượng ra, ngoài hai Thiên Chủ khác của cảnh giới Bất Hủ, còn có ai có thể ngăn lại một kích này. Trong tưởng tượng của hắn dường như không có khả năng. Không nói vùng trời thiên ngoại, mặc dù Hoàn Vũ to như vậy, ai có thể đi đến bước này?
Trong kinh ngạc, hắn vội vàng thu hồi lại một thương, tránh bị thế giới kia kéo đi. Vô số ánh mắt tập trung lên người, bước ra khỏi rung động của Vong Sầu Thiên.
Người nọ thoạt nhìn thật trẻ tuổi, mặc thanh bào, tùy ý buộc tóc, trên người không có bội sức dư thừa, nhìn thật đơn giản, chỉ là đạo uẩn quanh thân bí hiểm, pháp tắc vô tận như ẩn như hiện, chậm rãi lưu chuyển quanh hắn.