Chương 1886: Lực lượng mạnh nhất (1)
Trái tim nàng phẫn nộ vô cùng, hoảng sợ vô tận, thân là chủ trời thiên ngoại, nàng tự nhiên hiểu được, ba vùng trời thiên ngoại Vô Ưu, Vong Sầu, Ly Hận là hình thành thế nào. Tổ tiên của các nàng, phản bội Tiên Đế, chiếm riêng pháp bảo chư bàn và bố trí Tiên Đế lưu lại, hơn nữa biến Thiên Nguyên Tiên Đế cuối cùng muốn bảo vệ thành người chịu tội thay mình, mới có vùng trời thiên ngoại hiện giờ. Nhưng huyết mạch Đế Thị rất khủng bố.
Vùng trời thiên ngoại của các nàng vẫn cẩn thận như thế, không tiếp xúc cùng bất luận kẻ nào, đó là bởi vì sợ hãi. Sợ hãi lời tiên đoán kia, sợ hãi truyền nhân Đế Thị chân chính trở về.
Thái Hoàng Thiên Có Đế Hư, ban đầu khiến vùng trời thiên ngoại thật khẩn trương. Nhưng may mắn khi vùng trời thiên ngoại cẩn thận ứng phó, vị Thái Hoàng Thiên kia cũng không làm gì được bọn họ. Hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, Thiên Nguyên lại xuất hiện truyền nhân Đế Thị, còn ở trước mặt bọn họ thể hiện sức mạnh chân chính của huyết mạch Đế Thị, khiến các nàng hoảng hốt.
Chẳng lẽ chân tướng là truyền thuyết các nàng vẫn luôn được nghe, khi Đế Thị trở về, bọn họ sẽ trả giá lớn?
Không thể!
Vùng trời thiên ngoại đã thật cẩn thận, trải qua cực khổ vô tận, mới tồn tại tới hôm nay, làm sao có thể tẫn vong?
Tuyệt đối không thể!
- Cho dù ngươi là truyền nhân Đế Thị chân chính, hôm nay cũng phải lưu lại chỗ này!
Thiên Chủ Ly Hận giận dữ, đường đường là chủ một vùng thiên địa, bọn họ chưa từng nghĩ thanh âm của mình sẽ trở nên sắc nhọn như thế. Trong lòng nàng cũng dâng trào sợ hãi không thể áp chế, nàng không thể để Phương Nguyên tiếp tục sống.
Bởi vì nàng biết mình đã làm gì Thiên Nguyên, cho nên nàng rõ ràng, nếu vận mệnh của Thiên Nguyên nắm giữ trong tay sinh linh Thiên Nguyên sẽ hậu quả nhiều ra sao.
Chỉ sợ sau lúc đó, vô luận Thiên Nguyên báo thù trời thiên ngoại thế nào cũng không quá đáng…
- Huyết mạch Đế Thị đã mất đi, vĩnh viễn không có khả năng có truyền nhân Đế Thị chân chính xuất hiện…
Mái tóc trắng của Thiên Chủ Ly Hận tung bay, giống như một làn mây trắng bồng bềnh, nàng hét lớn, vọt thẳng về trước.
So với phẫn nộ và kinh cuồng nàng biểu hiện, biểu hiện của Phương Nguyên dị thường bình tĩnh. Hắn lấy ba con Thiên Ma luyện hóa thế giới nguyên, lại lấy tiên triện Bạch Miêu làm tâm thế giới, rồi sau đó thần hồn mạnh mẽ nắm giữ pháp tắc và vận chuyển của thiên địa. Ngay khi Thiên Chủ Ly Hận cuồng bạo tiến công, vẫn duy trì bình tĩnh của mình, không cầu có công, nhưng cầu vượt qua…
Dù sao hẳn chỉ nghịch diễn Tam Thập Tam Thiên mà vẫn chưa hoàn toàn thành công đạt số trời.
Tam Thập Tam Thiên rất khổng lồ, lớn đến mức cho dù hắn dùng Thiên Diễn Thuật cũng không thể thôi diễn trong thời gian ngắn.
Hoặc là nói vĩnh viễn không thể thôi diễn toàn bộ.
Chuyện này cũng khiến hắn vĩnh viễn không thể đạt được truyền thừa chân chính của Đế Thị.
Hắn lúc này có thể nghênh chiến Bất Hủ, nhưng không cách nào đánh nát thiên địa như Bất Hủ chân chính.
Tiên triện của Bạch Miêu đã hư hao nghiêm trọng. Cho nên hắn cũng không có cách nào trực tiếp diễn động Thái Sơ Bảo Thụ như Thiên Chủ Ly Hận, trực tiếp phát huy tất cả lực lượng của tiên triện. Nhưng cũng may, trong mấy năm này, hắn đã thôi diễn Tam Thập Tam Thiên đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, thế giới luyện hóa huyền ảo khó lường. Lúc này, giống như một tấm chắn, cho dù không thể thắng chắc chắn nhưng tốt xấu gì cũng không thua nhanh như vậy.
Đổi câu nói khác là đang kéo dài thời gian!
Hắn được một khắc là một khắc!
Thiên địa chấn động, pháp tắc đan xen, núi lở đất rung, giống như tận thế.
Thiên Chủ Ly Hận, Phương Nguyên, Thiên Chủ Vô Ưu, Thiên Chủ Vong Sầu, đại chiến giữa bốn người, do cuồng bạo ba người phát ra, cơ hồ bao trùm lên Vong Sầu Thiên. Xung quanh bọn họ, thần thông của bọn họ dao động kinh hoảng, không ngừng khuếch tán ra ngoài, tới cuối cùng, tiên quân chư bàn, sinh linh các cấp đều chen chúc ác chiến trong vùng thiên địa khác, trả lại không gian cho bọn họ.
Không thể không trốn, nếu không tới gần sẽ chết.
Thiên Chủ Ly Hận đã đánh ra chân hỏa, nhưng vẫn không thể chân chính áp chế Phương Nguyên. Nàng phát hiện Phương Nguyên cũng không mạnh mẽ như mình nghĩ, người này chỉ thôi diễn thiên địa đến cảnh giới đáng sợ, có thể vận dụng pháp tắc chư bàn đến mức tận cùng mà thôi. Nhưng về lực lượng thuần túy, hắn vẫn không bằng mình, thậm chí kém mình một cảnh giới.
So ra, giống như hai võ phu.
Lực lượng mình cường đại, Phương Nguyên cũng tu luyện kỹ xảo đến mức tinh thuần.
Mỗi khi mình bức vào góc chết, muốn giải quyết mạnh mẽ, luôn bị hắn dùng phương pháp kỳ diệu nào tránh né.
Nhìn thấy Phương Nguyên khởi động một thế giới như ô dù lớn, nàng quả thật cảm thấy mình như đang đánh một quả bóng cao su…
…. Vô lại!
Đại chiến xung quanh vẫn tiếp tục như cũ, Thiên Chủ Vô Ưu và Thiên Chủ Vong Sầu đang đánh nhau. Thiên Chủ Vô Ưu chiếm thế thượng phong, nhưng Thiên Chủ Vong Sầu cũng không phải dạng vừa, tránh trong Vô Uyên Khổ Hải, kéo dài thời gia. Hai người một người chiếm địa lợi, một người chiếm tiên cơ, hiện giờ cân sức ngang tài, trong không thời gian không thể hoàn toàn phân thắng bại.
Sinh linh Tam Thiên khác cũng liều mạng, nhưng số lượng quá nhiều, chiến trường quá mức khổng lồ, đại chiến như vậy, tranh tài mấy đêm, thậm chí mấy năm cũng không thể xuất hiện ưu thế minh xác.
Dù sao, dựa theo số lượng sinh linh Vong Sầu Thiên, cho dù đứng không để người ta giết cũng phải mất vài ngày.
Muốn thu phục sinh linh Vong Sầu Thiên, ngoài thượng tầng phân thắng bại, chỉ có thể trực tiếp áp chế.