Chương 190: Chuyện Trọng Yếu Nhất (1)
"Thực lực của Tiểu Trúc phong lúc này quả thực giảm đi thật nhiều. . ."
"Đúng vậy a, vừa mới lập đạo, thanh danh còn chưa kịp truyền đi thì liền gặp chuyện như vậy. . ."
Rất nhanh sau đó, danh xưng Tiểu Trúc phong đã truyền khắp Thanh Dương tông, người người đều đang sôi nổi nghị luận về bọn họ. Trong đó có không ít người xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, một lòng muốn thấy Tiểu Trúc phong bị người người chê cười. Bây giờ Thăng Tiên đại hội sắp đến, Ma Tức hồ thí luyện như lửa sém lông mày, tất cả đệ tử của các phong đều đang kiểm kê nhân thủ, chuẩn bị cho trận tử chiến cuối cùng này. Duy chỉ có Tiểu Trúc phong, lúc đầu thực lực đã yếu, lại đột nhiên mất đi mấy vị cao thủ hàng đầu, lòng người lập tức trở nên bàng hoàng, không biết bao nhiêu người đều đang tranh nhau nghị luận, suy nghĩ bản thân rốt cùng nên làm cái gì!
"Tiểu Trúc phong chúng ta lúc đầu đã thiếu cao thủ, bây giờ đã có ba vị trong số bốn vị Luyện Khí tầng bảy rời đi, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Thực lực của Phương Nguyên sư huynh tất nhiên mạnh mẽ, mọi người đều thấy rõ như ban ngày, thế nhưng Phương Nguyên sư huynh dù sao cũng chỉ có một thân một mình thôi a. Sau khi tiến vào Ma Tức hồ, hung hiểm có thể sẽ xuất hiện từ bất kỳ chỗ nào, bản thân hắn vô pháp phân thân, nào có thể bảo vệ được tất cả chúng ta?"
"Vậy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải từ bỏ lần cơ hội tiến vào Ma Tức hồ này hay sao?"
"Ma Tức hồ thí luyện mười năm một lần, đây là cơ hội khó có được. Mặc dù những người như chúng ta chưa chắc có thể tìm được cơ duyên Trúc Cơ ở trong đó, nhưng dù là tùy tiện hái vài cọng linh dược hay là chém chết một tên yêu ma trong đó thì cũng đều hết sức có ích a. Nếu bỏ qua lần thí luyện này, vậy thì trong vòng mười năm sau, tu vi sẽ khó lòng tiến bộ được. . ."
Vô số người đều đang thống khổ, rầu rĩ về vấn đề này.
Con đường bày ở trước mặt Tiểu Trúc phong vô cùng rõ ràng, thất bại gần như là chú định!
Nếu là thất bại thì cũng thôi đi, nhưng chỉ bằng vào thực lực hiện tại giống như hai ba con mèo nhỏ này, vậy thì chuyện toàn quân bị diệt cũng có thể xảy ra!
Nhưng nếu như không đi vào, vậy thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn!
Thứ nhất, tiên môn sẽ không nuôi các đệ tử không công, không có chuyện ngày thường lĩnh tài nguyên, đến khi có việc cần giải quyết thì lại tránh né được.
Hơn nữa, tu vi càng cao, tiến độ tu hành cũng càng chậm, lượng tài nguyên cần cũng càng nhiều!
Lấy Tiểu Trúc phong làm thí dụ đi. Bây giờ trên Tiểu Trúc phong có mấy vị tiểu cao thủ đột phá cảnh giới Luyện Khí tầng bảy, đều là có nguyên do trong đó. Có thể như đám người Lệ Giang Hàn, gia tộc vốn rất có nội tình, cung cấp đại lượng tài nguyên tu hành ngoài định mức cho bọn họ, từ đó mới cưỡng ép nâng lên Luyện Khí tầng bảy. Hoặc giống như là Phương Nguyên, bằng vào thực lực của mình tìm kiếm ban thưởng của tiên môn, từ đó có được tài nguyên.
Nhưng những đường đi này đều không có đơn giản như vậy.
Đối với đệ tử bình thường mà nói, cho dù tài phú trong nhà tương đối khá, vậy thì cũng không có khả năng một mực cung cấp tài nguyên cho bọn họ. Có thể nói rằng, lượng tài nguyên mà một người tu hành tiêu hao để đột phá từ Luyện Khí tầng bảy đến Luyện Khí tầng chín trong khoảng thời gian này, có thể hao hết tích lũy và nội tình của cự phú một thành trong mấy chục năm. Đừng nói là cự phú phổ thông, dù là một số thế gia tu hành nho nhỏ cũng không dễ dàng xuất ra bằng đó tích lũy!
Còn nếu dựa vào bản thân từ từ tu luyện, vậy thì phải mất mười năm tám năm, thậm chí có thể một mực dậm chân tại chỗ cũng nên!
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bắt đầu từ Luyện Khí tầng bảy, số lượng đệ tử tiên môn đột phá cảnh giới bất chợt giảm xuống...
Ma Tức hồ thí luyện, chính là một cơ hội cho những đệ tử này.
Trên danh nghĩa, tạo hóa lớn nhất của Ma Tức hồ thí luyện chính là có thể giúp cho một số đệ tử tiên môn đỉnh tiêm Trúc Cơ. Trong khi đó, đệ tử phổ thông thường sẽ không nghĩ về việc này. Trúc Cơ thực sự quá khó khăn, đối với bọn hắn mà nói, có thể thu thập một chút linh dược để tăng lên một chút tu vi cho mình cũng đã là rất không tệ rồi. Ít nhất, mình ở trong đó thử thời vận, ngẫu nhiên đạt được một vật cũng có thể vượt qua mấy chục năm tích lũy của gia tộc mình. . .
Bởi vậy, Ma Tức hồ thí luyện có sức hấp dẫn lớn lao đối với mỗi một vị đệ tử tiên môn!
Đương nhiên, nếu như tiến vào Ma Tức hồ mà có khả năng rất lớn sẽ mất đi tính mạng, vậy thì chuyện này không dễ bàn. . .
"Không còn biện pháp nào khác, nếu không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, lại không muốn chịu chết. . ."
Rất nhanh liền có đệ tử sinh ra ý nghĩ khác: "Vậy thì cũng chỉ có thể học hỏi mấy vị kia!"
Các đệ tử của Tiểu Trúc phong cũng bắt đầu đứng trước một khảo nghiệm, là ở hay là đi. . .
Nếu như ở lại Tiểu Trúc phong mà chỉ có một mảnh tuyệt vọng, vậy thì việc duy nhất bọn hắn có thể làm tất nhiên là rời khỏi Tiểu Trúc phong, cải biến xin làm môn hạ của các phong khác. Dù sao thì mấy vị thiên kiêu kia của Tiểu Trúc phong cũng đều làm như vậy. Có điều mặc dù bọn họ động tâm tư này, thế nhưng đây cũng là một việc không hề dễ dàng. Đệ tử bình thường dù có muốn vào thì người ta cũng sẽ không thu, chỉ có thể tìm mối quan hệ, vận dụng các loại nhân mạch để lẫn vào!
Rất nhanh sau đó, một vị đệ tử Luyện Khí tầng sáu trung giai trở thành người thứ tư rời khỏi Tiểu Trúc phong. Nghe nói sau lưng hắn vốn là một gia tộc cũng rất có gia sản, vì giúp hắn khơi thông quan hệ, trước sau góp vào một nửa gia sản, từ đó mới đạt được tâm nguyện. . .
Về sau, lại có người thứ năm, người thứ sáu. . .
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, đệ tử Tiểu Trúc phong chỉ còn không tới trăm người chưa xin đầu nhập các phong khác.
Ngoài ra còn có lời đồn rằng, đám người Tiểu Kiều sư muội, Kỳ Khiếu Phong, Ngô Thanh cũng đều muốn rời đi. . .
Trong lúc nhất thời, Tiểu Trúc phong thê thê thảm thảm, buồn bã như chết!
"Ngô Thanh sư muội, việc đã đến nước này, chúng ta cũng nhất định phải suy tính cho mình. Ngự Thần phong Ngô chấp sự là sư huynh của Thái Tổ gia ngươi, nếu như ngươi đến tìm hắn trần thuật lợi hại, nói không chừng lão nhân gia ông ta sẽ giúp hai chúng ta tiến vào Ngự Thần phong. . ."
Kỳ Khiếu Phong trong âm thầm cũng tìm Ngô Thanh, tâm tình nặng nề nói.
Thế nhưng Ngô Thanh lại tỏ vẻ khác thường, chỉ lãnh đạm nhìn hắn một cái, nói: "Tại sao phải đi?"
Kỳ Khiếu Phong lập tức có hơi khẩn trương: "Việc đã đến nước này, nếu ngươi không đi, chẳng lẽ còn muốn bồi tiếp tên hàn môn kia cùng nhau chịu chết hay sao?"
Ngô Thanh lãnh đạm lắc đầu: "Đừng nói cái gì hàn môn hay không hàn môn, trong mắt của ta, Kỳ gia các ngươi chỉ là một hộ nông dân nho nhỏ ở Thái Nhạc thành, nếu so ra thì cũng không mạnh hơn hàn môn bao nhiêu. Lúc đầu ta vốn thấy ngươi có mấy phần chí khí, cũng muốn xem xem ngươi có thể xông ra một phen khí phách hay không. Nhưng bây giờ khi nhìn lại, ngươi ngoại trừ đánh chủ ý trên người ta ra, bản thân có từng tự làm ra bất kỳ thành tựu nào hay chưa?"