Chương 1950: Thanh Dương Tổ huấn (2)
- Hắn...
Bị thanh thế kinh động, thu hút vô số ánh mắt của những người xung quanh.
Kích động nhất là Kiều trưởng lão và Lăng trưởng lão, các nàng tóc đã bạc, ánh mắt lóe sáng, nhất thời quên mất đám quái vật xung quanh, chỉ nhìn Lục Thanh Quan trên không trung, ánh mắt có chút si mê.
- Hai vị trưởng lão Lăng Kiều một đời chưa gả, chẳng lẽ…
Chúng đệ tử nhìn thấy, trong lòng âm thầm suy đoán, không lẽ các nàng thầm mến Tông chủ?
Ánh chớp lóe lên, ma tức ngập trời.
Khi Độc Giác Ma Hầu suất lĩnh đại quân ma vật chống đỡ Thanh Dương Tông, một vùng Ma địa tĩnh mịch bỗng nhiên loạn cả lên, ngươi một chiêu ta một kiếm, ma tức tiên quang, khắp nơi máu tươi lẫn hài cốt bay tứ tung, pháp chu cực lớn xé chiến trận ma vật, kiếm quang sắc bắn cắn giết ma vật liên tục không ngừng.
Ma vật hung tàn khủng bố, nhưng đệ tử Thanh Dương Tông cũng quyết chí tiến lên.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Thanh Dương Tông vẫn truyền lưu một câu:
- Yêu ma nhất định phải chết!
Câu nói này đã hô ba ngàn năm, khắc sâu trong tim đệ tử Thanh Dương từ lâu.
Vì thế dù đối kháng với đại kiếp nạn, Ma Ngẫu, hay Thần tộc, Thanh Dương Tông chưa bao giờ lùi về sau nửa bước.
Trước khi đại chiến, thế của Thanh Dương Tông vẫn rất mạnh.
Một đám ma vật phân tán không chịu nổi, tuy rằng có ba, bốn đời Ma Ngẫu bảo vệ chúng nó, nhưng thiên tính hỗn loạn không thể thay đổi, bởi vậy nên khi mới gặp thế lớn vô cùng, nhưng thời gian trôi qua, những ma vật này lại càng yếu thế, đệ tử Thanh Dương Tông liên thủ phối hợp, triểu khai các loại đại trận, càng ngày càng trầm ổn, phát huy được thực lực càng ngày càng mạnh.
Không chỉ có thể chặn ma vật tấn công, mà còn mạnh mẽ ép về phía trước.
Trên chiến trận, tư thế hung cuồng của ma vật đã bị ngăn chặn, mà phía trên không trung, cuộc chiến giữa Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan và Độc Giác Ma Hầu trở nên vô cùng kịch liệt.
Vốn thực lực của Độc Giác Ma Hầu không yếu, nhất là bên trong ma tức cuồn cuộn, giống như hổ chắp thêm cánh, vốn nghĩ đối đầu với một tu sĩ chưa bước vào cảnh giới Đại Thừa như Lục Thanh Quan, thắng cũng không phải chuyện khó, mà không nghĩ tới, vị Tông chủ Thanh Dương Tông ngày thường vô cùng biết điều, lần này lại bùng nổ ra sức mạnh không thể tưởng tượng, cao hơn người bên ngoài đánh giá nhiều.
Đại chiến một phen, Độc Giác Ma Hầu cũng đã dùng hết thủ đoạn nhưng lại không chiếm được thế thượng phong.
Hiển nhiên trong cuộc chiến, bên hắn đã không chiếm được ưu thế, nơi này ngoài Thanh Dương Tông chủ, còn có mấy vị trưởng lão cũng nhìn chằm chằm, có thể ra tay đánh lén bất cứ lúc nào, trong lòng vô cùng sợ hãi, có ý thức lùi về phía sau.
Càng lùi vào nơi sâu trong Ma địa, ma tức càng nồng đậm, ưu thế của bọn họ cũng rõ ràng hơn.
Mà bây giờ, đánh vào vùng Ma địa này, không chỉ một mình Thanh Dương Tông.
Lần này Tiên Minh liên lạc với các thế lực Tiên đạo, đến tấn công Ma địa, Thanh Dương Tông là một trong đại đạo thống hiện tại lựa chọn từ hướng nam tấn công tới, mà những phe khác, cũng có thế lực Tiên đạo tấn công tới, mênh mông cuồn cuộn, siết chặt vòng vây, bọn họ liền cũng dần dần gặp nhau, các đệ tử Thanh Dương Tông từ xa đã có thể nhìn thấy một vài thế lực giao thủ với ma vật gần đó.
- Xoẹt...
Đệ tử Thanh Dương Tông đang chém giết ma vật, chợt thấy một manh ma vật hiện lên ở phía tây.
Giữa không trung có một con ma vật mọc cánh sau lưng như chim, thân hình dài mấy trăm trượng, hai cánh đập xuống, cuồng phong nổi lên trong đất trời, với cấp độ uy thế này từng tầng đại địa bị hất lên, đừng nói người đối mặt với tư thế hung cuồng, cho dù đệ tử Thanh Dương Tông cách xa như vậy cũng cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng vô cùng sợ hãi.
- Đó hẳn là Hắc Dực Ma Hầu?
Có người thấp giọng kêu lên, biết Ma Hầu kia nổi danh hung tợn trong thập đại Ma Hầu.
Thực sự không biết bây giờ nó đang đối đầu với ai.
- Nghiệt súc, còn dám hung hăng ngang ngược?
Vừa nghĩ như vậy liền nghe được một tiếng quát to vang lên, trên đỉnh đầu Hắc Dực Ma Hầu, bỗng nhiên có một bóng người đạp phá ma tức vô tận, từ trên trời giáng xuống, chỉ thấy người kia mặc bạch giáp, người gầy gò, râu xám, trong hai tay nắm một đạo ngân thương, như sao băng xẹt qua hư không, như thuyền tương vẽ vết tích dài trên mặt nước, trường thương hắn lướt qua, trong hư không lôi ra hai gợn sóng pháp tắc, giống như hai cánh khổng lồ, từ giữa không trung trấn áp xuống Hắc Dực Ma Hầu.
- Vị kia là...
- ... Bạch giáp chiến tiên Vi Long Tuyệt!
Chúng đệ tử Thanh Dương Tông thấy được cảnh này, trong lòng vô cùng kích động.
Không nghĩ tới tấn công ở phía Tây là một trong bảy Thánh địa Bát Hoang Thành, càng không nghĩ tới, có thể nhìn thấy Thành chủ Bát Hoang vang danh khắp thiên hạ trong khoảng cách gần như vậy, chém giết Hắc Dực Ma Hầu nổi danh hung hãn.
Bát Hoang Thành là một trong bảy đại Thánh địa nổi trong thiên hạ, từ trước đến giờ rất nổi danh.
Đặc biệt trải qua không ít năm chống lại đại kiếp nạn, Ma Ngẫu và Thần tộc, lập xuống công đức vô tận, tu sĩ thiên hạ rất tôn sùng Bát Hoang Thành, điều này xuất phát từ nội tâm. Nói đến Bát Hoang Thành, không thể không nhắc đến hai người, một người là Thành chủ Bát Hoang Thành Vi Long Tuyệt, một người khác là Tiên Tướng Vân Chu đứng đầu thập đại thần tướng Ma Biên.