Chương 1956: Ma tức phun trào thiên hạ loạn (1)
Nhưng Bạch Hồ Kiếm Thủ đón một kiếm này, ánh mắt vô cùng yên tĩnh, sau đó chậm rãi chém một kiếm chém về phía trước.
Trong tay hắn nắm một thanh kiếm đen!
Khi một kiếm chém về về trước, thanh kiếm đen bỗng nhiên dần trở nên mờ ảo, như băng bị hòa tan.
Lúc hắn chém ra một kiếm, thanh kiếm này hoàn toàn biến mất.
Nhưng bên trong đất trời, đồng thời phun trào kiếm ý vô tận, giống như thanh kiếm kia biến mất từ trong tay hắn nhưng đồng thời lại hóa ra kiếm ý ở khắp đất trời. Trong chốc lát, gió là kiếm, mây là kiếm, trên đất trên cát là kiếm, những Kiếm vực bao phủ bên trong hài cốt ma vật là kiếm, thậm chí ngay cả Hắc Ám ma tức phun trào bên trong Ma địa cũng đều là kiếm.
Cú đấm của Vạn Hóa Ma Tôn vô cùng nặng, nhưng không chạm được đến người Bạch Hồ Kiếm Thủ đã chậm rãi dừng lại.
Trên người hắn bỗng nhiên nứt toạc ra vô số vết thương, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc.
Bạch Hồ Kiếm Thủ không để ý tới hắn, xoay người đi đến đối thủ kế tiếp.
Sau lưng hắn, thân hình Vạn Hóa Ma Tôn rung động, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên thân hình sụp xuống như phòng ốc bị sụp đổ.
Tất cả những thứ này đều nằm trong dự đoán của Bạch Hồ Kiếm Thủ nên hắn cũng không chút kinh ngạc.
Vào lúc này, hắn chỉ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, tự lẩm bẩm:
- Các ngươi cầu kiếm, ta cũng cầu kiếm, các ngươi cầu được trong đất trời, chỉ cầu được một kiếm, ta cũng cầu bên trong đất trời, vạn vật đều là kiếm, thật không cam lòng, cũng không biết ngươi bây giờ có còn hay không, nếu còn ta nhất định phải cùng ngươi nâng cốc nói chuyện vui vẻ, để ngươi nhận xét kiếm đạo mà ta khổ sở cầu được.
Qua rất lâu, hắn mới hít sâu một hơi nói tiếp.
- Đã lâu rồi ta chưa từng uống rượu!
Đại chiến diễn ra, gió tanh mưa máu xuất hiện vô số.
Sự tình đã phát triển đến trình độ này, hai bên cũng không ai lưu thủ, tu sĩ và ma vật chiến đấu vô cùng khốc liệt, cao thủ khắp nơi cũng tự lựa chọn đối thủ cho chính mình, dù là Ma Hầu, hay Ma Ngẫu đời thứ hai, đời thứ ba, đời thứ tư đều bị chúng tu quấn lấy, mỗi người triển khai thần thông đạo pháp, tà thuật quỷ dị, không để ý bản thân, hăng hái lao vào cuộc chiến.
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan ác chiến với Độc Giác Ma Hầu hơn nửa ngày, khó phân thắng bại, rốt cục thừa dịp rụt rè của Độc Giác Ma Hầu, nắm bắt cơ hội, một thân đạo bào tung bay, sấm sét cuồn cuộn, từ giữa không trung hoành chọc tới, một chưởng vỗ hướng về phía hậu tâm Độc Giác Ma Hầu.
Độc Giác Ma Hầu cũng hiểu được uy lực thế nào, khó chịu rống lên, bỗng nhiên khắp toàn thân ma tức vô tận tăng vọt, trong lúc giao thủ độc giác trên trán phá tan máu thịt bay lên, ở không trung tỏa ra tử ý, như một đóa pháo hoa màu đen nở rộ.
Một sừng kia cũng là Ma bảo lợi hại, trên không trung xoay tròn, liền đánh về phía Lục Thanh Quan.
Lục Thanh Quan rùng mình một cái, muốn thu thế phòng ngự, nhưng lại không nghĩ đến, một chiếc sừng bay đến giữa không trung, đang tích trữ sức mạnh vô cùng to lớn, bỗng nhiên lập tức mất đi khống chế, vòng quanh rồi rơi xuống dưới, đúng lúc bên dưới có một lão giả dáng vóc cao gầy đang đứng hút thuốc, ngẩng đầu nhìn thấy độc giác, liền cười hì hì tung ống tay áo ra.
Động tác này thoạt nhìn cũng không có gì thần kỳ, nhưng tay áo lớn vung lên, đón gió căng phồng lên, không ngờ độc giác lại nhẹ nhàng rơi vào trong tay áo của hắn, không một tiếng động. Lão giả gầy gò như tiện tay lượm một món đồ chơi nhỏ, vô cùng nhẹ nhàng.
- Ngươi...
Độc Giác Ma Hầu thấy tình cảnh này, con ngươi muốn bay ra ngoài.
Lục Thanh Quan cũng vô cùng kinh ngạc, trố mắt há hốc mồn nhìn lão giả gầy gò kia.
Lão giả gầy gò nhìn vào tay áo của hắn, ra hiệu không cần khách khí, mấy chiếc răng rụng vô cùng dễ thấy.
Lục Thanh Quan cười bất đắc dĩ, gật đầu nhìn hắn rồi sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Một thân pháp lực khuấy động, trong không trung hình thành một cơn lốc, cuồn cuộn lay động cuộn về phía trước, bên trong chen lẫn lôi ý vô tận, mạnh mẽ bao phủ Độc Giác Ma Hầu bên trong, chỉ nghe Độc Giác Ma Hầu tức giận rít gào, thống khổ giãy dụa, nhanh chóng tế luyện Ma bảo tâm huyết, lại không có năng lực chống đỡ, miễn cưỡng bị hóa thành tro bụi...
Lục Thanh Quan tiêu diệt Độc Giác Ma Hầu xong cũng thở hồng hộc, nhưng sắc mặt lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lão giả gầy gò kia lại không nhìn về bên này, hắn quay đầu đi, nhìn nơi khác đang đại chiến. Ở nơi đó, Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại đang cầm đại đao trong tay, đón nhận Câu Sắt Ma Hầu lưng mọc bạch cốt đuôi bò cạp, dưới tay vị Ma Hầu này có mấy vạn đại quân, mênh mông cuồn cuộn cuốn về phía Thiên Ma Quân, khí thế vô cùng hung hãn, ma tức cuồn cuộn.
Nhưng Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại lại chỉ có một người một đao, tay ôm lọ hoa, lơ lửng giữa không trung.
Thân hình hắn cao to, nhìn giống như hòn núi đen.
- Tránh ra...
Câu Sắt Ma Hầu trầm giọng nói, tiếng kêu phát ra khó phân biệt nam nữ, đuôi bò cạp sau lưng đột nhiên từ phía sau lưng dò xét đi ra.
Đuôi bò cạp vừa ra, liền hóa ra vô số đuôi, không nhìn rõ được bao nhiêu, một số từ giữa không trung giết đến, một số bay lên trời cao vòng xuống, một số xoay chuyển trái phải, cũng có một số chui vào dưới nền đất, vươn hết về phía trước, cuối cùng dừng lại sau lưng Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại, trong lúc nhất thời, công kích không có khe hở.