Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1959 - Chương 1960: Người Vô Vị Như Vậy (1)

Chương 1960: Người vô vị như vậy (1)
So sánh với Thập Tôn Tiên đạo mà nói, tu vi Dịch Lâu chủ Ban Phi Diên cũng không cao lắm.

Hắn chỉ có cảnh giới Hóa Thần cao giai, nhưng khi hắn nói ra lời này thì thân hình dường như còn cao hơn trời.

Mà nghe hắn nói, một loại kích động không cách nào kiềm nén từ sâu trong lòng chúng tu bay vọt lên.

... Đại kiếp nạn các đời có vô tận sinh linh chết đi đều bởi vì ma tức!

... Mà bây giờ, nhân gian thật sự có phương pháp đối kháng ma tức?

- Chuyện gì thế này...

Trong hư không vắng vẻ thật lâu không một ai lên tiếng, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn chiếc đèn chiếu sáng kia.

Bạch quanh rực rỡ như có một loại thần dị nào đó, thu hút sự chú ý của vô số người.

Nhưng cũng vào lúc này, một tiếng rít gào vang lên, trong hư không phía tây bắc, ma tức cuồn cuộn, dường như không hề có thứ gì, nhưng lúc chiếc đèn bay đến cửu thiên, khu vực phía đó đột nhiên pháp tắc hỗn loạn, khói đen lay động, đột nhiên có một Ma Ngẫu mặc bạch cốt giáp cao mười trượng, đầu đội vương miện đen, vội vã nhào về phía Dịch Lâu chủ.

Trong miệng hắn rống lên một câu không đầu không đuôi, cũng không biết nói ai.

Nhưng một thân hung cuồng, lại không làm giả được, giận dữ vô cùng, mang theo ma tức vô tận xông thẳng về phía Dịch Lâu chủ Ban Phi Diên.

Ma tức đã được ổn định, hắn cũng trốn không ra, bằng không nhất định sẽ lộ ra chân thân, bởi vậy, hắn trực tiếp lựa chọn ra tay.

Đón thế tấn công điên cuồng của Ma Chủ, sắc mặt Dịch Lâu chủ nhất thời khẽ biến.

Hắn chỉ có tu vi Hóa Thần cao giai, đương nhiên không phải là đối thủ của Thái Ách Ma Chủ.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một người mặc áo đỏ xuất hiện trước người hắn, giọng nói của Nữ đế Cửu Trùng Thiên êm dịu, khẽ mỉm cười.

- Ban đạo huynh, ngươi phong quang một hồi cũng đủ rồi, còn lại để chúng ta.

Dịch Lâu chủ phía sau lưng cũng đã ướt, kỳ thực có chút hối hận, hắn không nên đi đến phía trước nhất.

Nghe được Nữ đế Cửu Trùng Thiên nói chuyện, liền giả vờ trấn định, chắp tay, nhanh chóng lùi về phía sau.

- Nha đầu nho nhỏ cũng dám cản ta.

Thái Ách Ma Chủ vừa không có cách nào trốn chạy, nhanh chóng hiển lộ sự hung cuồng, ma tức vô tận lay núi lấp biển xông về phía trước, liền nghiền ép hư không thiên địa từng chút từng chút một, đổ nát. Dĩ nhiên, loại sức mạnh này mạnh mẽ đến đủ để phá hoại một vùng thế giới, trước mặt sức mạnh này dường như không có gì có thể bình yên vô sự, đừng nói người có thân hình đơn bạc như Nữ đế.

- Không được tâm một người nhưng được thiên hạ tôn.

Nữ đế Cửu Trùng Thiên chỉ cúi đầu than nhẹ, rồi sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu lên!

Trong giờ phút này, thân hình nàng vô cùng đơn bạc, đứng thẳng tắp.

Cũng có thể nói, một loại khí cơ nào đó của nàng đã hòa làm một với thiên địa, cao cao tại thượng nhìn xuống nhân gian, tôn quý vô cùng!

Nàng chính là Nữ đế Cửu Trùng Thiên, nữ vương được thế gian tôn quý nhất.

Bàn tay tinh xảo giơ lên, tựa như ba ngàn năm không đổi, vạch ra về phía trước.

Ầm!

Hai loại sức mạnh màu đen và màu vàng hai như hai con sông lớn, nhanh chóng cực kỳ đụng vào nhau, trong lúc nhất thời cuồng phong gào thét, hư không phiêu đãng, đại địa rạn nứt, dung nham trực tiếp tuôn ra, bên trên bầu trời, phong vân lưu chuyển, bị rung ra từng đạo vết nứt.

Dưới một đòn, thế tiến công của Thái Ách Ma Chủ như điên, nhưng vẫn bị ngăn cản lại.

Sắc mặt Nữ đế Cửu Trùng Thiên trở nên trắng bệch, lạnh lùng, kiêu ngạo.

- Ta muốn là người đứng đầu, vị Thái Ách Ma Chủ này đương nhiên để cho ta!

Sau khi trấn được hai con Thiên Ma, Nữ đế cười nhẹ một cái, nhấc chân bước lên trước, tay nắm hoàng ấn, đánh về phía Thái Ách Ma Chủ.

Dù sao, ba ngàn năm đi qua, tất cả đã có chút không giống.

Bắt đầu từ ba ngàn năm trước, trong mắt nàng đã không có nhu tình, chỉ còn bá đạo.

Mà cùng lúc đó, sau lưng Thái Ách Ma Chủ, một bóng người đơn độc xuất hiện, chính là Bạch Hồ Kiếm Thủ, thân hình hắn chậm rãi đi về phía trước, quanh người hắn bắt đầu cuốn lên cuồng phong vô tận, nơi cuồng phong bao phủ, bên trong đất trời tất cả đều bị xoắn đến nát bấy.

Bên trái, Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại Quan Ngạo, tay cầm đại đao, trên người dấy lên Hồng Liên hỏa diễm, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Bên phải, Bát Hoang thành chủ Vi Long Tuyệt, tay cầm hai đạo ngân thương, tập trung vào Thái Ách Ma Chủ.

Xa xôi hơn, Lang Gia Các chủ Bạch Du Nhiên ngồi xếp bằng trong xe ngựa, chậm rãi quan sát cuộc chiến, không chút sốt ruột.

Trong mắt bọn họ, Thái Ách Ma Chủ hung cuồng vô tận, giống như một con mồi làm người ta thèm thuồng trông ngóng.

...

...

- Điều này không giống những gì ngươi nói.

Thái Ách Ma Chủ giận đến phát điên, đón các vị cao thủ Tiên đạo, trong lòng hắn như có đám lửa thiêu đốt.

Bây giờ ma tức bị cố định, lòng hắn rối như tơ vò, miệng gầm thét không ngừng, không biết nói cùng ai.

Bị tứ đại cao thủ Tiên đạo ngăn cản, như để cho hắn cảm nhận được một loại sỉ nhục nào đó, trong mắt hắn lửa giận như muốn phun ra ngoài, tiếng nói ngột ngạt như tầng dung nham nóng bỏng ẩn trong lòng đất.

- Ta chính là chủ Ma địa, ta chính là vương giả trời sinh, dù có chiến, các ngươi cũng đều không phải là đối thủ của ta, gọi Đạo chủ Đông Hoàng Sơn cho ta.

Nhưng tiếng nói của hắn dường như không ai nghe được.
Bình Luận (0)
Comment