Chương 1977: Một tia chớp nổ ra soi sáng thế giới (1)
Bọn họ cũng đã biết được từ trong miệng Thần tộc, phần cuối của đại kiếp nạn có sự hung hiểm khó nói thành lời.
Những Thần tộc đó đều đến từ chính thiên ngoại thiên, dưới sự thống lĩnh của ba vị Thiên chủ mà an nhàn ôn hòa sinh tồn mấy chục ngàn năm.
Đối với bọn họ, ngay lúc đó tai họa đến cực kỳ đột ngột, tam phương thiên ngoại thiên như bỗng nhiên nổi lên ngọn lửa chiến tranh, sau đó lại như kiến đê, tam phương thiên ngoại thiên từ trong ra ngoài nổi lên chiến loạn, cuối cùng tất cả đều bị phá diệt.
Bọn họ khi sắp chết được ba vị Thiên chủ đưa vào một tiểu thế giới nào đó, sau đó mượn sức của đại trận Lục Đạo Luân Hồi, sau khi đại kiếp nạn giáng thế, tuy rằng bản thân trải qua chuyện này nhưng đối với khởi nguyên của chuyện đó lại không hiểu rõ lắm.
Chỉ là cho dù như thế nào, bọn họ cũng có thể đoán ra chút chân tướng.
Trong ba mươi ba thiên, ngoại trừ thiên ngoại thiên vẫn có những sinh linh khác tồn tại.
Chính là những sinh linh đó lại cho thiên ngoại thiên như gặp đại địch, cuối cùng những sinh linh kia hủy diệt thiên ngoại thiên.
Sau khi giáng thế, bọn họ vẫn mang sự sợ hãi trong lòng, bởi vì bọn họ không biết sau khi bọn họ giáng thế, thiên ngoại thiên sẽ phát sinh chuyện gì. Thậm chí bọn họ có từng cho rằng sau đại kiếp nạn, loại sức mạnh kinh khủng kia sẽ liên tiếp giáng thế, thế nhưng lo lắng đề phòng đã lâu lại phát hiện ra không hề phát sinh cục diện như thế, ba ngàn năm qua đi cuối cùng cũng coi như khiến bọn họ thoáng an tâm.
Càng không biết chuyện, càng sợ hãi.
Sinh linh Thiên Nguyên vẫn sợ đại kiếp nạn giáng thế.
Còn Thần tộc càng sợ hơn, bọn họ sợ đến thời điểm thứ giáng thế còn đáng sợ hơn cả đại kiếp nạn.’
Mà Thần tộc sợ hãi đương nhiên cũng ảnh hưởng đến một vài cao nhân của Tiên đạo, chỉ có điều bọn họ không nói ra chuyện này.
Bọn họ chỉ khó chịu trong lòng, chờ đợi dài dằng dặc.
Đối với ba ngàn năm này, đây là thời kỳ trầm mặc nhất của Thiên Nguyên.
Chuông sớm trống chiều, thời gian luân hồi, tiếng chuông văng vẳng vang vọng Thiên Nguyên, lại trôi qua thêm ba mươi năm nữa.
Ba mươi năm này mỗi lần đều gần với thời gian đại kiếp nạn giáng thế mà các cao nhân Tiên đạo suy tính thêm một bước, cũng không biết có bao nhiêu cao nhân cùng đạo thống đều đang trầm mặc chờ đợi đại kiếp nạn giáng thế. Bọn họ cũng đã chuẩn bị đủ, tăng tu vi lên cực điểm, trầm mặc, yên tĩnh đợi thiên thời, đợi ma vật vô tận giáng từ trên trời xuống mà xả thân ra trận giết địch.
Nhưng trong khi đang trầm mặc chờ đợi, đại kiếp nạn lại vẫn chưa giáng xuống.
Từng có cao nhân của Dịch Lâu nói, đại kiếp nạn trong ba mươi năm này bất cứ lúc nào cũng có thể giáng thế.
Nhưng, thời gian ba mươi năm cứ bình lặng đi qua nư vậy.
Loại tâm tình đợi chờ mà không được này khiến rất nhiều người sinh ra tâm tình dị dạng.
Vân Châu Thanh Dương đạo thống, tông chủ Lục Thanh Quan thường xuyên đánh cờ vây cùng Mạnh Hoàn Chân trưởng lão trên núi, nơi cách bầu trời gần nhất, nhưng nhìn bầu trời sáng sủa không mây, bọn họ tình cờ ngẩng đầu lên đều gượng cười, kêu đối phương mau mau hạ cờ.
Trong Cửu Trùng Thiên hoàng điện, Nữ đế Lý Hồng Kiêu ngồi ngay ngắn trên vương tọa.
Trần nhà trên đỉnh đầu nàng đã bị đập đi một mảng, làm cho nàng bất cứ lúc nào cũng có thể ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời.
Nhưng nàng vẫn không chờ đến tự mình nhìn thấy liền chỉ có thể nắm một chén rượu, vẫn ngồi trên vương tọa lẳng lặng chờ.
Ma Biên, trăm vạn tiên quân ngày ngày thao luyện, trận địa sẵn sàng đón quân địch, khí tức thiết huyết khuấy động bầu trời.
Nhưng đại quân Ma Biên đã từng mỗi ngày đều muốn nhiệt huyết chiến đấu, bây giờ đã ba mươi năm không có đối thủ, tựa như binh khí ba mươi nắm chưa được uống máu, trong sự chờ đợi cô quạnh này dần dần rỉ sắt, gào thét âm thầm...
Yêu, bây giờ Thôn Thiên mạch - một trong tam đại yêu mạch, lúc nào cũng phụng tổ mệnh chạy lên một ngọn núi đơn nhìn động phủ hầu như đã bị dây leo tầng tầng che khuất, hoàn toàn nhìn không ra, bắt đầu than thở:
- Vị Thôn Thiên Yêu vương này đã bế quan ba ngàn năm rồi, tổ tiên chúng ta đời đời truyền lại, chờ lão nhân ra người xuất quan, nhưng quan này khi nào mới xuất đây?
Trên biển, Thiên Ma quân cưỡi gió mà đi tạo lên tầng tầng sóng vỗ.
Lồng ngực của Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn ôm lọ hoa, một mình ngồi trên sóng bích, trầm mặc mà yên tĩnh.
Trong thời gian ba mươi năm, hắn chỉ nói một câu với ông lão khô gầy:
- Ta vẫn cảm thấy còn có cơ hội dùng lại đao này!
Ông lão khô gầy chỉ có thể nhặt một miếng thịt thủ nhét vào trong miệng không còn bao nhiêu răng của mình, nói:
- Sắp ăn hết thịt rồi...
Khắp nơi đều có người đang đợi.
Nếu có người có thể nhìn thấy tâm ý của bọn họ thì có thể nhìn thấy trên không trung vẫn bình tĩnh hiện giờ của Thiên Nguyên đang có vô số lang yên giống như tinh khí đang tràn vào mây, tầng tầng mọc như rừng. Những tinh khí này ẩn chưa tâm ý cực mạnh, yên lặng không một tiếng động, lại vô cùng kiên định.
Chỉ có điều trong sự yên tĩnh này cũng không phải không xuất hiện sự biến hóa.
Trong ma địa U Châu, Ma tức từ lâu đã bị ổn định, cũng chưa từng sinh ra họa hoạn.
Không chỉ như vậy, ở trong ma địa to lớn còn được người ta bày đại trận cực kỳ huyền diệu.
Đại trận đó từng tầng tựa như cửu cung bát quái, phiền phức vô tận, trong đó có Ma tức cuồn cuộn.