Chương 1998: Vì sao chiến? (2)
Nhưng trận pháp bày ra trong lúc cấp thiết chỉ có thể bảo vệ trên không trung của pháp thuyền, không thể bảo vệ bản thân bọn họ, có vô số người bị ma vật bay trên trời bắt lấy, xé thành mảnh nhỏ, máu tươi đầm đìa rơi xuống giống như mưa to. Mỗi khi có một trận sư ngã xuống lập tức có thêm nhiều trận sư tiến lên giữa không trung, bọn họ bày ra thêm nhiều trận kì, bảo hộ pháp thuyền vô cùng tốt.
Từng trận sư chết đi, nhưng đại trận càng lúc càng xuất hiện đầy đủ hơn trên không trung của pháp thuyền.
...
- Bọn ma vật nhãi nhép, đến đây...
Một lão tu râu tóc bạc trắng cầm đại đao trong tay, liều chết chém giết vô số ma vật, khắp người đều là vết thương đẫm máu.
Bên người hắn có một người trẻ tuổi có vẻ non nớt ôm cánh tay hắn, khóc ròng nói:
- Lão tổ, vốn dĩ chúng ta có thể yên ổn tránh ở Thiên Nguyên, hưởng thụ thế giới thanh tĩnh kia, vì sao lại chạy tới nơi tuyệt vọng như thế này để liều mạng, vì sao chúng ta phải chiến đấu?
Lão tu đầu bạc cắm đao trên mặt đất, trầm giọng hét lớn:
- Nói vì sao mà chiến thì quả thật khác người...
Sau đó hắn hung hăng nhìn về phía thanh niên kia:
- ... Ta chỉ hỏi ngươi, một trận chiến này ngươi muốn chạy trốn sao?
Người thanh niên cứng rắn lau sạch nước mắt trên mặt, nắm chặt đao trong tay!
Chinh chiến và chém giết vô tận giống như pháo hoa nở rộng xung quanh pháp thuyền.
Bất kể thần thông huyết lệ cỡ nào, võ pháp tinh diệu cỡ nào, chém giết đều là một thứ xấu xí!
Hài cốt gãy nát, máu tươi tanh hôi, từng lớp huyết tương trải rộng trên mặt Thuyền Độ Thế!
Nhưng nhìn theo góc độ khác đây lại là một cảnh tượng vô cùng tốt đẹp!
Phương Nguyên đứng ở trên đầu thuyền, hai tay nắm ở phía sau dần dần xiết chặt.
Một đời này bản thân đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng làm rất nhiều chuyện.
Đã gặp vô số người có tâm hồn đáng ghê tởm, nhưng ít nhất vào một khắc này hắn lại cảm thấy lòng người vô cùng tốt đẹp!
Thuyền Độ Thế mang theo hy vọng và chết chóc gian nan chạy về phía bóng đêm vô tận.
Tốc độ rất chậm nhưng vẫn không dừng lại!
Cao thấp trái phải, bốn phía Bát Hoang, ma vật vô cùng vô tận đánh sâu vào, giống như biển rộng màu đen bao phủ Thuyền Độ Thế, nhưng trên thuyền lúc nào cũng tràn ngập huyết khí vô tận, giống như quang mang hoả diễm xé rách từng tầng hắc ám.
Dù có bao nhiêu Ma vật, dù có hung ác điên cuồng thế nào, nhưng trên con Thuyền Độ Thế cũng không thiếu huyết khí và cứng cỏi.
Bọn họ dùng huyết nhục làm tường bảo vệ Thuyền Độ Thế, đánh lui từng đợt Ma vật và xé rách chúng.
Hai bên giống như băng và hoả, không ngừng đan xen cùng tan rã, thoạt nhìn giống như thế lực ngang nhau, không ai khiến đối phương lui về phía sau nửa bước. Nhưng ở chỗ băng lửa giao nhau lại có vô tận sinh mệnh biến mất.
Không ai biết cuối cùng ai là người tốt hơn, ai sẽ là người cười cuối cùng sống sót...
So sánh với ma vật hung ác điên cuồng, Thiên Ma càng khó chơi hơn.
Loại này được sinh ra bên trong ma tức, là sinh linh Hắc Ám đáng sợ nhất, từng là tồn tại khó chơi nhất bên trong đại kiếp nạn Thiên Nguyên. Bọn chúng vô hình vô tướng, biến ảo khôn lường, tự sinh ra pháp tắc, dường như miễn dịch với thần thông. Bình thường một hai con Thiên Ma cũng đã khó tiêu diệt, mà hiện giờ bên trong hư không vô tận này lại có luồng mây đen Thiên Ma kết thành đội mà tới...
Không ai biết rốt cuộc bên trong mây đen kia có bao nhiêu Thiên Ma!
Nhưng cho dù có bao nhiêu Thiên Ma, hiện giờ cũng chỉ có thể chống đỡ!
Cho dù chỉ có một con Thiên Ma vọt vào trong quân trận Tiên quân hoặc trong đám người đều là tai nạn lớn.
Những sinh linh đáng sợ này thân hình biến ảo, khi là cự thú, khi lại như đám sương mù, cho dù hình thái thế nào, chỉ cần nơi nó lan đến đều khiến từng đám tu sĩ chết đi không một tiếng động, thân thể không hề thay đổi nhưng không còn thần hồn...
Thiên Ma vốn là tồn tại vô địch khi chống lại tu sĩ dưới cảnh giới Hóa Thần!
- Các vị đồng đạo, không thể để Thiên Ma tới gần Thuyền Độ Thế...
Có tu sĩ nhận thức được sự đáng sợ của Thiên Ma, phi thân lên phía trên mạn thuyền lớn tiếng hét to.
- Vèo vèo vèo vèo!
Trên Thuyền Độ Thế, vô số tu sĩ đều theo lệnh phi thẳng lên trên, nghênh đón đám mây Thiên Ma giữa không trung.
Những tu sĩ đó đều là hạng người thành danh đã lâu trên Thiên Nguyên, đại đa số đều là Hóa Thần.
Bọn họ không thể dễ dàng để Thiên Ma hạ xuống trên Thuyền Độ Thế chém giết, chỉ có thể ngăn cản ở bên ngoài thuyền.
- Đời đời tu sĩ Thiên Nguyên đều xem việc tiêu diệt Thiên Ma là vinh quang...
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan dẫn tứ đại trưởng lão phi thân nghênh đón đám mây đen, bào phục phiêu đãng khắp nơi, pháp lực quấn quanh lôi điện giống như sương mù đánh thẳng về phía đám mây đen ở giữa không trung, thời điểm pháp lực sắp đụng vào trong mây đen, đám mây đen kia đột nhiên chủ động mở ra, hoá thành bảy tám con Thiên Ma hăng hái phi tới gần bọn họ.
- Thanh Dương ta có vài phần trách nhiệm, để xem thử hôm nay chúng ta có thể tiêu diệt mấy con Thiên Ma!
Thanh Dương Tông chủ Lục Thanh Quan trầm giọng quát khẽ, hai tay đưa ra, một đám sương mù màu xanh đánh thẳng về phía hai con Thiên Ma.
Ầm ầm!
Pháp lực và Thiên Ma đụng vào nhau, chỉ thấy hai con Thiên Ma kia giống như hai luồng lốc xoáy lớn cắn nuốt sức mạnh của hắn.