Chương 201: Lên Đường Đến Ma Tức Hồ (2)
Nữ nhân điên kia, ngay cả Đan Hà cốc cũng không cần nàng. Thế nhưng trong một tháng này, nàng ta tùy tiện ngồi luyện đan trong Tiểu Trúc phong, ngay cả Ô chấp sự quản lý Đan phường cũng không được nàng cho tiến lại gần. Nàng ta cầm đi vô số loại dược liệu trân quý, cho tới bây giờ cũng không chịu nói mình đang luyện đan gì!
Tên đại ngốc kia vốn là khí đồ của Tử Vân phong, từ lúc nào trở thành đệ tử của Tiểu Trúc phong vậy?
Còn có tên gia hỏa gọi là Hậu Quỷ Nhi kia, vừa nghĩ tới hắn thì mấy vị chấp sự liền tức giận, bại hoại môn phong a. . .
"Ai, dù gì đi chăng nữa thì lần này Tiểu Trúc phong chúng ta cũng phải bồi thường thật nhiều. Có điều cũng không quan trọng, theo bổn ý của Vân trưởng lão thì hắn vốn không định trông cậy vào những hài tử này sẽ mang về bao nhiêu tài nguyên, có thể còn sống trở về chính là vô cùng may mắn!"
Ngay cả Bạch chấp sự cũng không muốn nghĩ đến lượng tài nguyên góp vào một tháng qua, hắn chỉ có thể rên rỉ than thở mà thôi.
Ma Tức hồ thí luyện, từ trước đến nay đều là một cơ hội phát tài.
Tất cả tài nguyên mà các đệ tử tiến nhập Ma Tức hồ đoạt được sẽ có một nửa nộp lên tiên môn, một nửa kia tự mình giữ lại. Trong dĩ vãng, mỗi lần các đệ tử tiến nhập Ma Tức hồ đều là thời điểm mà kho tàng của tiên môn tràn đầy. Nhưng Tiểu Trúc phong thì lại không nghĩ như vậy. Bọn hắn không cầu hồi vốn, chỉ cầu nhiều thêm mấy tên đệ tử còn sống trở về, bởi vậy bọn hắn một mực không đưa ra yêu cầu gì với Phương Nguyên...
Lúc đầu, theo ý tứ của bọn hắn thì giữ Phương Nguyên lưu lại tu luyện trong tiên môn là tốt nhất, cũng tránh được việc trải qua hung hiểm, vẫn lạc ngoài ý muốn ở bên ngoài. Thế nhưng Vân trưởng lão thì lại có ý khác, hơn nữa còn cảm thấy ánh mắt của bọn hắn có hơi thiển cận. Tiên môn trước kia cũng có không ít đệ tử có hi vọng, đều là bởi vì tiên môn bảo hộ thái quá, kết quả làm cho bọn hắn thành tựu không cao, còn không bằng hết thảy tùy duyên, để cho chính bọn hắn làm chủ.
"Ha ha, chư vị sư đệ của Tiểu Trúc phong, bảo trọng, hi vọng lúc gặp lại, các ngươi sẽ còn mấy người sống sót. . ."
Ở bên cạnh Tiểu Trúc phong chính là đệ tử của Thần Tiêu phong. Ngay tại thời điểm trèo lên thuyền, đệ tử chân truyền Lưu Mặc Chân của Thần Tiêu phong chợt quay đầu lại, nhìn qua đám đệ tử Tiểu Trúc phong rồi hì hì cười một tiếng. Ở bên cạnh hắn cũng lập tức có mấy vị đệ tử Thần Tiêu phong phá lên cười.
Một đám Tiểu Trúc phong đệ tử lập tức tỏ vẻ xấu hổ, sắc mặt tức giận, nhưng lại không dám công nhiên bác bỏ hắn.
"Lưu Mặc Chân, tốt nhất ngươi nên ngậm cái miệng đó lại đi!"
Quả ớt nhỏ lạnh lùng nhìn sang Lưu Mặc Chân, thần sắc có hơi bất thiện.
Nghiêm Cơ đứng ở sau cùng trong đám đệ tử Thần Tiêu phong cũng không nhịn được mà mở miệng nói: "Lưu sư đệ, đừng nói nữa!"
"Ha ha, Lăng sư tỷ, Thần Tiêu phong chúng ta thật sự không chứa nổi ngươi. Chấp sự năm lần bảy lượt gọi ngươi tới, ngươi không chịu tới, cứ nhất quyết hỗn chung một chỗ với đám người Tiểu Trúc phong. Thật sự đúng là có tiền đồ, sao ngươi không trực tiếp bái nhập trở thành môn hạ của Tiểu Trúc phong luôn đi? "
Lưu Mặc Chân không để ý tới Nghiêm Cơ, chỉ một mực nhìn qua quả ớt nhỏ rồi lạnh lùng nói.
"Ta thích ở đâu thì ở đó, ngươi quản được ta sao?"
Quả ớt nhỏ lập tức lửa giận lên cao, đưa tay bắt lấy cái roi bên hông.
"Không cần để ý tới hắn!"
Phương Nguyên thấy thế thì liền nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của quả ớt nhỏ, ra hiệu cho nàng không cần tức giận.
Quả ớt nhỏ vẫn có mấy phần tín nhiệm với Phương Nguyên, cho nên nàng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi phi thân lướt vào trong pháp chu.
Lúc này chúng đệ tử đều đã trèo lên thuyền, chỉ còn lại đệ tử chân truyền của Thần Tiêu phong là Nghiêm Cơ và Phương Nguyên còn ở bên ngoài.
Nghiêm Cơ quay đầu nhìn Phương Nguyên một chút, lắc đầu, rồi lại bỗng nhiên đưa tay ném ra một đạo ngọc phù về phía Phương Nguyên. Sau đó hắn ôm quyền với Phương Nguyên, nhẹ nhàng thở dài nói: "Phương Nguyên sư đệ, trước đó ngươi ta gây nhau cũng không vui sướng, nhưng ta hi vọng ngươi hãy nhớ một câu này của ta. Nếu như thật sự gặp phải hung hiểm, tuyệt đối không được cậy mạnh, nhất định phải đưa tin cho ta, ta sẽ kịp thời tiến đến tương trợ!"
Phương Nguyên nghe xong thì hơi ngẩn ra, sau khi trầm mặc nửa ngày mới nhẹ gật đầu, nói: "Đa tạ!"
Nghiêm Cơ không nói thêm gì nữa, quay người muốn đi vào trong pháp chu, ai ngờ Phương Nguyên lại bỗng nhiên lên tiếng: "Nghiêm Cơ sư huynh. . ."
Nghiêm Cơ nao nao, quay đầu nhìn về phía hắn, nói: "Ngươi còn muốn nói gì sao?"
Phương Nguyên khẽ trầm mặc một chút, khẽ nói: "Đám đệ tử mà ngươi quản lý không phải đều rất phục ngươi, đây là tối kỵ, cẩn thận ủ thành sai lầm lớn!"
Nghiêm Cơ ngẩn ra, sau đó có hơi không vui, lạnh lùng nói: "Đệ tử Thần Tiêu phong, tốt cũng được, hỏng cũng được, đều là sự tình của chính chúng ta. Ta là chỉ huy của Thần Tiêu phong, tất nhiên đều do ta phụ trách, ngươi cứ lo trông coi đám thủ hạ vớ va vớ vẩn của ngươi trước đi!"
Phương Nguyên nghe hắn nói vậy thì không nói thêm một lời nào nữa, sau đó quay người đi vào trong pháp chu.
"Phương Nguyên sư huynh. . ."
Trông thấy Phương Nguyên, đám đệ tử Tiểu Trúc phong lập tức đứng lên, mấy chục ánh mắt liền đồng thời tập trung vào hắn.
"Các ngươi đều nghỉ ngơi thật tốt ở đây đi, một tháng qua, những việc cần chuẩn bị đều đã làm xong, không cần phải lo lắng nữa!"
Phương Nguyên hít sâu một hơi, nhàn nhạt phân phó một câu, sau đó quay người đi ra ngoài khoang thuyền.
Bây giờ hắn đã là đại đệ tử chân truyền, pháp chu lần này cũng không còn là pháp chu phổ thông như trước kia nữa, bất kể là pháp trận hay là phẩm chất thì cũng đều cao hơn rất nhiều. Ở trước thuyền có địa phương cho hắn tu hành, không cần chen chúc với những sư huynh đệ khác.
Đơn độc ngồi xếp bằng trên khoang thuyền, Phương Nguyên lấy ra một đạo ngọc giản.
Thần niệm đánh vào trong đó, đầu óc hắn liền xuất hiện một thiên văn tự và trận đồ lít nha lít nhít. Những vật này Phương Nguyên vốn đã rõ ràng trong lòng, thuộc lòng trôi chảy. Nhưng hắn lại vẫn lấy ra, đọc lại một lần nữa, ngón tay không ngừng bấm đốt tính toán gì đó. . .
"Trận đồ, đầy đủ!"
"Đan dược, đầy đủ!"
"Phù triện, đầy đủ!"
". . ."
Liên tục thôi diễn các loại an bài lại một lần nữa, sau đó Phương Nguyên để ngọc giản xuống, khe khẽ thở dài.
"Vớ va vớ vẩn thì thế nào?"
Khuôn mặt hắn hiện lên một vòng cười lạnh: "Là ai nói rằng vớ va vớ vẩn thì không được tham gia vào một hồi đại yến này?"