Chương 2028: Khuyên ngươi buông bỏ sự cố chấp (2)
Vì thế sau khi những lão tổ để lộ tin tức, ánh mắt khắp thiên hạ đều đổ dồn về một chỗ!
Đông Hoàng Thiên!
Hiện giờ Đông Hoàng Thiên đã trở thành một nơi vô cùng náo nhiệt.
Thật ra từ lúc khí cơ một kiếm Thái Hoàng Thiên kia bắt đầu tản mát ra, đã có vô số người quỳ gối phía trên Thần Sơn xa xưa nhất trong Đồng Hoàng Thiên. Dù Đông Hoàng Sơn tới Đại Tiên giới vẫn giữ nguyên quy cũ ba ngàn năm truyền một thế hệ, mà nay bốn đời Đạo chủ đã quỳ xuống trước một động phủ thoạt nhìn đã dung hợp với núi đá, gần như vạn năm không hề mở ra, đau khổ cầu xin.
- Lão Tổ, Thái Hoàng Thiên khăng khăng làm theo ý mình, che dấu tai họa thiên hạ, dùng kiếm áp người, không ai có thể ngăn cản….
- Cửu Thiên Thập Địa này, ngoại trừ lão tổ sẽ không còn ai có thể chủ trì công đạo….
Cửa đá kia vẫn im lìm, dường như bên trong đã sớm không có sinh cơ.
Nhưng những Đạo chủ Đông Hoàng Sơn đó vẫn đang đau khổ cầu xin.
Không riêng gì bọn họ, vô số ánh mắt cao nhân trong Cửu Thiên Thập Địa đều khẩn trương nhìn về vùng thiên địa này.
Đây là hy vọng cuối cùng của mọi người trong Cửu Thiên Thập Địa.
Vị ở Thái Hoàng Thiên cao cao tại thượng kia, có ai có thể là đối thủ của hắn?
Trước kia chúng tu thôi diễn cảnh giới của hắn đã hạ xuống, không bằng trước, nhưng hiện tại khí cơ ẩn chứa trong một kiếm kia liền chứng minh suy đoán kia là sai. Như vậy trên trời dưới đất, chư thiên vạn giới chỉ có một người là đối thủ của hắn, đó chính là vị Đông Hoàng lão tổ Thiên vẫn luôn bế quan này, bởi vì bọn họ vốn là người cùng một thời đại, đã từng trải qua đại kiếp nạn.
Tuy rằng có chút truyền thuyết lâu đời nói cảnh giới của vị ở Thái Hoàng Thiên kia còn cao hơn vị ở Đông Hoàng Thiên này.
Nhưng dù sao người ở Thái Hoàng Thiên kia cũng không phải người, sau khi Hắc Ám ma tức biến mất, cho dù hắn có cách bảo vệ cảnh giới của mình không ngã, nhưng cũng rất khó có thể tiến thêm. Mà vị Đông Hoàng Thiên này có được Hồng Mông đạo tức tẩm bổ, lại ẩn cư tu luyện trong Đông Hoàng Thiên vạn năm, tu vi cùng cảnh giới của hắn đã vượt qua phạm trù mà những tu sĩ Bất Hủ có thể tưởng tượng…..
Ai có thể đón được một kiếm này của vị Thánh Tôn kia?
Duy nhất chỉ có Đông Hoàng lão tổ Sơn.
…..
Bên trong Thập Cửu Thiên, kiếm quang buông xuống từ Thái Hoàng Thiên vẫn chưa hạ xuống.
Nếu vị kia muốn giết người, lúc này chỉ sợ có mười Tiên Vương cũng có thể chém, nhưng hắn vẫn không chém xuống.
Dường như hắn đang cố ý chờ đợi, trêu đùa tiểu bối, muốn chém mà vẫn chưa chém.
Hắn không nhanh không chậm lại khiến mọi người trong Thập Cửu Thiên càng thêm sợ hãi.
Dưới uy áp của một kiếm này, những người đó dường như quên mất thời gian lưu chuyển, bên trong chỉ còn lại khủng hoảng lúc sinh tử. Bọn họ không biết mình đã run rẩy dưới một kiếm này bao lâu, chỉ cảm giác một giây tiếp theo kiếm kia sẽ chém xuống….
Cũng không biết trải qua bao lâu, Cửu Thiên Thập Địa lại bởi vì một kiếm này mà trở nên tĩnh lặng.
Sau đó trên chín tầng trời mới có một âm thanh già nua tiếc nuối vang lên.
- Cần gì phải lấy bọn tiểu bối làm trò cười?
Theo tiếng thở dài này, tất cả uy áp uy hiếp cao nhân trong Cửu Thiên Thập Địa cùng với tất cả tồn tại trong Thập Cửu Thiên đều trở nên dễ thở hơn chút, tiêu tán rất nhiều, tất cả mọi người đều được phóng thích khỏi lao tù áp lực vô hình kia.
Bên trong Đông Hoàng Thiên, nhiều thế hệ đạo chủ vô cùng vui mừng ngẩng đầu nhìn lên.
Nhóm lão quái Cửu Thiên Thập Địa muốn nhúng tay vào nhưng vẫn không dám nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ nhìn trộm.
Không biết từ khi nào giữa không trung Thập Cửu Thiên đã xuất hiện một lão nhân.
Hắn mặc áo bào tro, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng vào lúc này lại có vẻ vô cùng sáng ngời, thoạt nhìn trên người hắn không giống như có pháp lực dao động, lại không cảm nhận được sự tồn tại của đạo uẩn, hắn chỉ giống một lão nhân bình thường. Nhưng thời điểm một lão nhân như vậy xuất hiện trong Thập Cửu Thiên lại khiến cả thiên địa đều thay đổi.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía thiên ngoại, thần thái hòa ái giống như nhìn thấy một lão bằng hữu.
Hắn xuất hiện ở giữa không trung, tuy rằng ngăn cản một kiếm kia nhưng hắn lại không có địch ý với nó, một kiếm kia cũng không có địch ý với hắn, kiếm quang vẫn tồn tại nhưng lúc này lại như thu liễm tất cả sát ý, lẳng lặng trôi trên không.
Trông thấy lão nhân này, Đông Hoàng Tiên Vương trong ba vị Tiên Vương lập tức quỳ lạy dập đầu.
Ngay cả nhóm lão quái vật bị một kiếm kia làm kinh sợ cũng khom mình hành lễ.
Vị lão giả này không để ý tới họ, chỉ ngẩng đầu nhìn trời.
Hắn đương nhiên có tư cách không cần để ý tới những vãn bối đó, người có thể khiến người để ý chỉ có vị ở Thái Hoàng Thiên kia.
Thiên địa vắng vẻ này, hai vị Thánh Tôn cùng thế hệ, lẳng lặng nhìn nhau thông qua bích chướng ngăn cách hai tầng thiên địa.
……
- Rốt cục ngươi đã xuất hiện!
Dường như qua một hồi lâu sau Thái Hoàng Thiên mới truyền tới một âm thanh.
Âm thanh kia vẫn có chút trẻ tuổi, nhất là lọt vào trong tai Đông Hoàng lão tổ Thiên lại có cảm giác vô cùng quái lạ, bởi vì âm thanh kia lại rất giống với âm thanh vạn năm trước. Nhưng rõ ràng đã qua lâu như vậy, vì sao âm thanh của hắn vẫn như thế, thậm chí còn cho mình cảm giác vô cùng giống nhau, chẳng lẽ vạn năm nay không lưu lại bất cứ thứ gì sao?