Chương 2035: Kết thúc!
- Ta sẽ không chuyển sang kiếp khác làm người, cũng không độ lôi kiếp của ngươi!
Bộ dạng của nàng lúc này lại trở nên vô cùng xinh đẹp trẻ tuổi, cực kỳ giống với nữ Thành chủ Nhạc Thành cao ngạo lúc trước, vô cùng rực rỡ, đắc ý cười nói:
- Ngươi đã mang ta tới Thập Cửu Thiên giống như địa ngục này, vậy sao ta lại không ở đây làm chủ địa ngục? Hì hì, dù sao người mang tà niệm trong thế gian vĩnh viễn không ít, bên trong địa ngục này của ta cũng sẽ vĩnh viễn không cô quạnh, ở cùng một chỗ với bọn họ có thể sánh với ngồi cao trên bầu trời, thú vị hơn bộ dạng ra vẻ đạo mạo không chút hài hước của ngươi.
Phương Nguyên nghe lời của nàng cũng không nói gì thêm.
Trước khi biến mất, hắn nhẹ nhàng thi lễ với vị cố nhân này, không hề nói tạm biệt…
Nay, Cửu Thiên Thập Địa đã xảy ra biến hoá vô tận.
Hiện giờ người tu hành ở Thiên Nguyên, thậm chí Đại Tiên giới nhiều vô kể.
Ý chí thiên địa được tu sửa, những người tu hành đó liền gặp phải một lựa chọn khó khăn.
Rốt cục có muốn đi độ kiếp hay không?
Có người xem độ lôi kiếp là một cơ hội, là một vận may muôn đời khó có, độ kiếp tu tâm, tăng lên cảnh giới; cũng có người tự biết tâm kiếp khó độ, liền trở thành đại nguy cơ; lại có người nấp trong động phủ, liều mạng áp chế pháp lực, thậm nghĩ làm sao lừa gạt thiên đạo, kéo dài thời gian lôi kiếp tiến tới; cũng có người hùng tâm vạn trưởng, chuẩn bị đầy đủ muốn đi vào trong lôi kiếp xem đạo tâm của mình như thế nào!
Lôi kiếp vấn tâm rất khó che giấu tâm niệm!
Không ai biết khi lôi kiếp tới sẽ có bao nhiêu người hoá thành Tiên, lại có bao nhiêu người hoá thành Ma!
Tiên giới to như vậy nghênh đón một cuộc cải tổ hoàn toàn mới.
Còn việc ổn định trở lại và thiết lập trật tự mới phải tốn bao nhiêu thời gian lại không ai biết được.
Thiên lôi như mưa, tẩy đi thế giới cũ, nghênh đón một kỷ nguyên mới!
......
Ngay lúc Cửu Thiên Thập Địa và Thiên Nguyên đều biến đổi vô cùng lớn, Thái Hoàng Thiên lại có vẻ cực kỳ thanh bình.
Phía trước bậc thang bạch ngọc bên ngoài Đế Cung xuất hiện một thuyền nho nhỏ.
Lạc Phi Linh đã chải thành búi tóc phụ nhân nhưng bộ dạng vẫn xinh đẹp như cũ, hai mắt linh động đang chống cằm ngồi chờ trên boong thuyền, khắp nơi trên Cửu Thiên Thập Địa đều là lôi kiếp, xinh đẹp giống như pháo hoa, nàng có chút bất mãn, oán giận nói:
- Nói muốn theo ta đi xem bầu trời bao la, nói là khám phá vũ trụ vô biên, nói muốn đi tới cuối đại đạo nhìn một lần, kết quả thì thế nào?
- Một vạn năm chỉ biết nhìn ngươi phá thư!
- Hiện giờ ngươi đã làm điều nên làm, vẫn nên thực hiện lời hứa cùng ta đi ra ngoài dạo chơi chứ?
Chân thân Phương Nguyên buông xuống ở ngoài Cửu Thiên Thập Địa, hắn không giống Thánh Tôn muôn đời vừa làm xong đại sự Dịch Thiên Cải Đạo, lại giống như một phu quân rời nhà giải quyết chút chuyện, vội vàng bồi tội với Lạc Phi Linh:
- Được được được, đi thôi, đi thôi!
- Ngươi phải rời đi sao?
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn vẫn đang ở tại Thái Hoàng Thiên vội vàng chạy lại, ánh mắt có chút kinh ngạc.
- Chuyện nên làm đã làm xong, ta cũng nên đi làm chút chuyện của mình.
Phương Nguyên thi lễ với hắn, cười trả lời.
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn chần chừ:
- Chỉ là chín đạo lôi kiếp này....
- Đây chính là một con đường, rốt cục đi thành dạng gì còn tuỳ thuộc vào thế nhân....
Phương Nguyên cười trả lời, nói:
- Lão hữu, ngươi cũng không cần lo lắng, còn chút thời gian sao không dùng để nói lời từ biệt...
Ở bên cạnh hắn, Bạch Hổ, Thanh Long đi ra khỏi Đế Cung, Bạch Hổ nhẹ nhàng nhảy lên tiên thuyền hoá thành một con Bạch Miêu nằm ở nơi thoải mái nhất, vẻ mặt ngạo mạn; Thanh Long lại hoá thành hình người chủ động ngồi xuống khoang lái tiên thuyền, quay đầu khoát tay áo về phía Đế Cung, tuy rằng mắt Huyền Quy đã buồn ngủ không mở ra nổi, làm biếng động đậy nhưng vẫn khua móng vuốt nói lời từ biệt với lão hữu.
- Mấy Thần Vệ này cũng muốn đi sao?
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn nhìn thấy có chút xúc động.
- Hồng Mông đạo khí và Hắc Ám ma tức đã thành một thể hai mặt, không cần thiết bảo vệ Đế Trì!
Phương Nguyên nhìn mấy vị lão hữu, nhẹ nhàng cười giải thích.
Đạo chủ Đông Hoàng Sơn dường như còn lời muốn nói, nhưng ánh mắt Phương Nguyên đã nhìn về nơi khác.
Có bóng người xuất hiện trong Tự Tại Thiên, hiện ra một người khổng lồ giống như ngọn núi nhỏ, thân hình hắn như thiết, ánh mắt trầm mặc, đứng từ xa nhìn Phương Nguyên nói:
- Phương Tiểu ca, lần này ta không thể đi theo huynh, ta phải ở trong này chờ tiểu muội chuyển sang kiếp khác trở về!
Phương Nguyên gật đầu nói:
- Còn có rất nhiều người, chờ bọn họ trở về thay ta nói lời từ biệt với họ!
Người khổng lồ như ngọn núi nhỏ nói:
- Sau này có lẽ sẽ cùng tiểu muội đi tìm huynh.
Phương Nguyên cười.
- Sau khi vượt qua chín kiếp ngươi sẽ biết ta ở nơi nào.
Người khổng lồ như ngọn núi nhỏ gật đầu, về trong Tự Tại Thiên, tiếp tục hoá thành ngọn núi trầm mặc.
.........
Phương Nguyên muốn lên thuyền, nhưng lại không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Vùng thiên địa này, còn có rất nhiều bóng dáng quen thuộc.
Tựa như ở trong tiên phủ nào đó sâu trong Bá Hạ Thiên, có một người đầu bạc như tuyết đang lo lắng nên đi độ tình kiếp hay tiến vào Luân Hồi.
Bên trong Vương Đình nào đó ở Thiên Nguyên đang có một nữ anh trên mi tâm có một vết son như máu ra đời, sinh ra hoàng khí hộ thể!
Có những đứa trẻ được sinh ra và kiếm quang trên Tuyết Nguyên, được xem là Kiếm Thể trời sinh!
Trong một nhà đồ tể nào đó ở Vân Châu, có một đứa trẻ mập mạp sinh ra theo hương vị thịt heo, vừa sinh ra liền nặng hơn mười cân.
......
Từng người một cùng nhau xuất hiện ở một đời sau khi tiến vào Luân Hồi, lại lần nữa bắt đầu một đời tu hành của họ, có thể tưởng tượng được theo thời gian trưởng thành của họ, một thời đại thiên kiêu như sao trời sắp tới.
Phương Nguyên nhìn những bóng dáng quen thuộc này, dường như đang nghĩ có nên nói lời từ biệt với họ hay không.
- Đi thôi đi thôi, đừng dong dài nữa....
Cũng đúng lúc này Thanh Long Ma Ngang ở trước tiên thuyền xoay người lại, không kiên nhẫn thúc giục.
Bạch Miêu nằm trên khoang thuyền cũng miễn cưỡng kêu một tiếng.
Đáng sợ nhất chính là ánh mắt không hài lòng của Lạc Phi Linh, Phương Nguyên đành phải cười khổ đi lên.
- Phương Nguyên đạo hữu....
Bên hông tiên thuyền, Đạo chủ Đông Hoàng Sơn không nhịn được hỏi vấn đề ẩn sâu trong lòng mình:
- Ngươi Cải Thiên Dịch Đạo, bày ra lôi kiếp, khai sáng một kỷ nguyên tu hành mới, chỉ vì tiêu diệt tai họa nhân tâm, nhưng lòng người luôn biến đổi, cho dù bố cục có cẩn thận thế nào, có bao nhiêu dụng ý cũng sẽ không tiêu diệt sạch tà niệm trong lòng người, nếu tương lai có một ngày đại đạo tan vỡ, như vậy....
Tiên Thuyền dần dần đi xa, Phương Nguyên mặc thanh bào đứng trên đầu thuyền, cười cười không trả lời.