Chương 241: Một phần đại lễ (2)
Nhìn đệ tử Tiểu Trúc phong đang thối lui về phía Quỷ cung vị, tựa như muốn bày ra dáng vẻ cường thủ, trên mặt bọn hắn lộ ra nụ cười lạnh. Người dẫn đầu trực tiếp quát lạnh: "Thật cho rằng chúng ta không biết đám người Lưu sư huynh đang bị cầm tù trong Quy giáp vị? Rõ ràng còn muốn chơi quỷ ý bực này? Nhanh tỉnh lại đi, chút thủ đoạn tự cho là thông minh này là bản lĩnh của Phương Nguyên?"
Vừa nói chuyện, bọn hắn vừa quát lạnh, vọt về phía Quy giáp vị.
Mà chúng đệ tử Tiểu Trúc phong không kịp ngăn cản, cũng không có đủ thực lực đi ngăn cản, lúc này nghe vậy đều sợ ngây người.
"Sao mấy người bọn hắn biết mọi người bị nhốt trong Quy giáp vị?"
Có người cho tới hôm nay còn chưa hiểu rõ vấn đề này, chỉ ngây ngốc đặt câu hỏi.
Mà lúc này, Tiểu Kiều sư muội lại yên lặng xuống, hồi lâu mới nói khẽ: "Thủ không được, chúng ta lui ra ngoài đi!"
Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong lập tức ngẩn ra. Có như trút được gánh nặng, có người không cam lòng ảo não.
Mà chúng đệ tử Thần Tiêu phong thì một đường xông thẳng, liên tục phá hư cấm chế, rất nhanh đã tới Quy giáp vị của Tiên Cơ Ngự Ma Trận. Rất nhanh bọn hắn đã thấy được trên Quy Giáp trận đang có ba bóng người quỳ trên mặt đất, trên người bị vây kín đủ loại cấm chế, chính là Lưu Mặc Chân và ba người. Bọn hắn vừa thấy vậy, tâm thần hơi buông lỏng. Sau cùng thấy cấm chế trên người ba người này nặng như vậy, còn có mấy người bị thương nặng, bọn hắn lại giận tím mặt, sôi nổi tiến lên giải cứu, đồng thời còn mắng to lên: "Tiểu Trúc phong lại có thể xuống tay nặng như vậy, ban nãy chúng ta thật không nên lưu tình!"
"Đều không quan trọng, cứu người trước rồi lại nói."
"Nhanh, báo tin cho Nghiêm Cơ sư huynh, người đã cứu được."
"…"
"…"
"Phương Nguyên sư đệ, việc đã đến nước này ngươi còn có gì muốn nói sao?"
Ngọc giản đưa tin bên hông Nghiêm Cơ đã phát sáng lên, tâm tình của hắn cũng khẽ buông lỏng, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Mà sự mỉa mai trong giọng nói lại là có cố thế nào cũng không che giấu được.
Mà lúc này Phương Nguyên cũng im lặng không nói. Hắn vẫn luôn bình tĩnh nhìn đệ tử Thần Tiêu phong xông vào đại trận như vào chỗ không người, mãi đến lúc này mới nhẹ giọng nói: "Đúng là đệ tử Thần Tiêu phong thật sự cường đại hơn đệ tử Tiểu Trúc phong rất nhiều, đây là sự thực."
Nghiêm Cơ cười lạnh nói: "Ta cũng không muốn làm như vậy, coi như là ta dạy cho ngươi một bài học đi."
Hắn không ra tay là vì hắn biết thực lực của mấy đệ tử Thần Tiêu phong này đã đủ nghiền ép Tiểu Trúc phong. Tiểu Trúc phong lớn như vậy, nhưng người có thể tạo thành uy hiếp với chúng đệ tử Thần Tiêu phong cũng chỉ có đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong trước mắt, cùng với quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba vốn là đệ tử Thần Tiêu phong lại theo đệ tử Tiểu Trúc phong tham gia thí luyện. Trừ hai người bọn họ ra, những người khác đều không có thành tựu!
Quả ớt nhỏ kia tạm thời hắn không rảnh đi quản, hơn nữa nàng cũng không phải đối thủ của một đám đệ tử Thần Tiêu phong.
Nhiệm vụ của hắn chính là nhìn chằm chằm Phương Nguyên!
Phương Nguyên không ra tay, hắn cũng không ra tay, nhưng nếu Phương Nguyên ra tay, hắn nhất định sẽ lưu Phương Nguyên lại!
Cho tới bây giờ, hắn chưa từng khinh thường Phương Nguyên. Phương Nguyên đã từng đánh bại Lưu Mặc Chân, đêm qua hắn lại càng một người một kiếm, đánh giết thảm sáu đệ tử Thần Tiêu phong xông vào lãnh địa Tiểu Trúc phong. Sự kiện này đã chứng minh được thực lực của hắn cường đại đến cực điểm. Nếu như Phương Nguyên còn đang ở trong trận, chắc chắn hắn sẽ lo lắng việc để đệ tử Thần Tiêu phong tùy tiện xông vào trong trận như vậy liệu có thể tạo thành thương vong không thể nào chấp nhận nổi không.
Thế nhưng lúc này Phương Nguyên không ở trong trận.
Nếu Phương Nguyên muốn trở về, vậy mình nhất định sẽ ra tay giữ Phương Nguyên lại.
Hắn tin tưởng, dựa vào Âm Dương Ngự Thần Quyết khổ công trên mười năm, hắn nhất định có thể lưu Phương Nguyên lại nơi này!
Chí ít cũng có thể cuốn lấy Phương Nguyên.
Chẳng qua, tuy rằng hắn có ý nghĩ như vậy, nhưng dường như Phương Nguyên lại không định động thủ.
Phương Nguyên gần như thờ ơ lạnh nhạt nhìn đệ tử Thần Tiêu phong vọt vào trong đại trận.
Sau đó hắn chỉ lạnh lùng nhìn đệ tử Thần Tiêu phong thế như chẻ tre trong đại trận Tiểu Trúc phong bày ra, đủ loại pháp bảo, linh lực ngang dọc gào thét khắp nơi, mang theo xu thế vô địch trắng trợn hủy một tòa đại trận tới thất linh bát lạc, sau đó lạnh lùng nở nụ cười!
Lại đợi thêm một hồi lâu sau, hắn mới cười nói: "Nhưng người nào nói chúng ta định liều mạng với đệ tử Thần Tiêu phong?"
Nghiêm Cơ nghe xong lời này lập tức kinh ngạc.
Nhìn nụ cười lạnh trên mặt Phương Nguyên, đột nhiên hắn ý thức được cái gì, vội vàng nhìn về phía đại trận.
Đại trận Tiểu Trúc phong vốn hoàn toàn yên tĩnh, tùy ý chúng đệ tử Thần Tiêu phong xông vào, đột nhiên phong hỏa đột khởi, bụi mù xông thẳng lên trời. Mà ở một góc khác của đại trận đang có vô số bóng người nhanh chóng trốn ra khỏi đại trận, chính là một đám đệ tử Tiểu Trúc phong lấy Tiểu Kiều sư muội cầm đầu. Nhìn bộ dáng của bọn hắn, dáng dấp trốn ra gần như có thể nói là chật vật, như đang tránh né cái gì đó!
Đệ tử Thần Tiêu phong không thể nào hạ sát thủ với bọn hắn, bọn hắn cũng không cần phải sợ hãi như vậy.
Trái tim Nghiêm Cơ bỗng nguội lạnh đi phân nửa: "Trong trận kia có cái gì?"
"Có đệ tử Thần Tiêu phong các ngươi, có một quân cờ ngươi bố trí ở Tiểu Trúc phong, còn có một phần đại lễ."
Sắc mặt Nghiêm Cơ đã kinh biến đến mức xanh mét, Phương Nguyên thì vẫn là dáng vẻ mặt không biểu cảm kia.
"Nói một cách đơn giản, ta chỉ bày ra một phương tuyệt địa mà thôi."
Phương Nguyên bình tĩnh nói xong lời của mình: "Người đưa ra lựa chọn là chính các ngươi, người chủ động xông vào cũng là các ngươi!"