Chương 275: Con Đường Mông Lung (2)
Đang chuẩn bị hành công, Phương Nguyên nhịn không được chỉ thẳng ra cửa hang nói: "Ngươi. . . Đi ra ngoài chờ ta!"
"Tại sao vậy?"
Lạc Phi Linh lập tức rầu rĩ không vui, hết sức không phục nhìn Phương Nguyên.
"Bởi vì ngươi nói nhiều quá!"
Phương Nguyên lời ít mà ý nhiều trả lời, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
"Hừ. . ."
Lạc Phi Linh quơ quơ quả đấm về phía hắn, rồi ôm hồ lô rượu ra khỏi động.
Bên tai rốt cục được thanh tĩnh, Phương Nguyên thở phào một hơi, lần nữa thầm vận huyền công, liền phát hiện kết quả cũng không có gì khác biệt so với lúc trước, một bộ phận ma tức Hắc Ám cuối cùng quả thực không còn thấy nữa, đã bị một thân Huyền Hoàng chi khí của mình luyện hóa, triệt để hòa thành một thể, khó phân biệt lẫn nhau. Trước đó, một thân Huyền Hoàng chi khí này của hắn vốn là trong sạch đến cực điểm, thuần túy đến cực điểm, mà bây giờ, theo bộ phận ma tức Hắc Ám kia dung hòa, lại ẩn ẩn nhiều hơn một lớp màu sắc quỷ dị khó mà hình dung, tựa như là một tầng sương mù ẩn ẩn bao lại vậy!
"Pháp lực vận chuyển, ngược lại cũng không có vấn đề. . ."
Phương Nguyên xoè tay ra, lòng bàn tay có một sợi Huyền Hoàng chi khí lưu chuyển bất định, hắn cẩn thận quan sát.
"Thi triển pháp thuật, cũng không có vấn đề gì. . ."
Một lát sau đằng sau, hắn đã xác định được, mặc dù mình luyện hóa đạo ma tức Hắc Ám kia, nhưng hiện tại xem ra, ít nhất thì pháp lực của mình cũng không bị ảnh hưởng, thậm chí nghĩ nghĩ lại, tu vi còn tăng lên không ít. Nhưng bất kể như thế nào, ma tức Hắc Ám này vẫn ảnh hưởng đến pháp lực của mình, so với lúc trước, tính chất đã ẩn ẩn có chỗ khác biệt, chỉ là không biết còn có tai họa ngầm gì không thôi!
"Chuyện cho tới lúc này, cũng chỉ có thể tới đâu hay tới đó. . ."
Phương Nguyên thầm nghĩ: "Sau khi ra ngoài, lại dùng Đạo Nguyên Chân Giải thôi diễn một phen, xem xem có phương pháp giải quyết hay không!"
Sau khi xác định rõ, rốt cục Phương Nguyên cũng khẽ thở dài, chậm rãi đứng lên.
"Vừa rồi ta đã nghĩ ra viện pháp phân biệt phương hướng. . ."
Thấy Phương Nguyên ra khỏi hang đá, Lạc Phi Linh lập tức đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Phương Nguyên vốn đang đau đầu suy nghĩ vấn đề này, lập tức hơi kinh ngạc nhìn nàng: "Biện pháp gì?"
"Bốc thăm!"
Lạc Phi Linh nghiêm túc nói: "Cầm đại thứ gì trên mặt đất quay tròn, chỉ tới đâu liền đi hướng đó!"
Phương Nguyên lập tức hết nói nổi, lắc đầu nói: "Phương pháp này rất tốt. . . Nhưng đợi đến cuối cùng mới dùng đi!"
Nói rồi, hắn cũng ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy ma vụ trùng điệp khắp nơi, thực sự khó phân biệt đông tây nam bắc, phương pháp phân biệt phương hướng sử dụng ở bên ngoài, trong này hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào. Mới vừa rồi Phương Nguyên còn đang nghĩ, có thể mượn Hắc Ám Ma Phong để phân rõ phương hướng, bởi vì trước đó hắn để ý thấy, thời điểm trận thiên tai Ma Tức hồ này vừa xuất hiện, phần lớn Hắc Ám Ma Phong thổi từ nam qua bắc, thế nhưng đến hiện tại sau khi Hắc Ám Ma Triều đi qua, liền thấy ngay cả Hắc Ám Ma Phong tàn phá bừa bãi kia cũng lắng xuống rất nhiều. . .
Hiện tại hiển nhiên vẫn còn một ít Hắc Ám Ma Phong, nhưng hầu hết là thổi tán loạn, không có quy luật.
Lúc này, bọn hắn cũng chỉ có thể thận trọng cân nhắc, nếu không một khi đi lầm đường, liền không biết sẽ làm trễ nải bao nhiêu thời gian. . .
"Vừa rồi ta đã thử qua tất cả biện pháp, thực sự không phân rõ được phương hướng a. . ."
Lạc Phi Linh nhịn không được thở dài: "Ta cảm thấy biện pháp tốt nhất lúc này, chính là bốc thăm!"
Nói rồi, nàng quang tiểu đao màu đỏ lên không trung, tiểu đao lập tức quay tròn, lúc rơi xuống mặt đất vẫn còn xoay một lúc mới ngừng lại, sau đó Lạc Phi Linh lập tức chỉ về phương hướng mũi đao chỉ tới, nói: "Thấy chưa, hướng kia chắc chắn là đúng!"
"Hay là đi thử một chút đi!"
Phương Nguyên cúi đầu nghĩ một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, trong lòng đã có chủ ý, bàn tay trái mở ra, Huyền Hoàng chi khí hiển hiện ra trong lòng bàn tay, nhỏ bé như tơ, tựa như một đầu long ảnh mờ nhạt đang bay múa, mà hắn thì khép hờ hai mắt, cảm ứng gì đó.
"Ngươi đang làm cái gì đó?"
Nữ đệ tử họ Lạc kia ngơ ngác nhìn Phương Nguyên, hết sức không hiểu.
"Đây là một pháp môn nho nhỏ ta xem được trong một cuốn điển tịch cũ..."
Phương Nguyên thấy nàng nghi vấn, khẽ nói: "Đông Nam Tây Bắc Trung, đều có thuộc tính Ngũ Hành. Mặc dù trong Ma Tức hồ này không thấy ánh mặt trời, nhưng nếu dùng pháp lực cảm ứng, vẫn có thể phát giác một chút biến hoá trong đó. Chẳng hạn như, Bính Đinh Hỏa ở phương nam, ta dùng pháp lực cảm ứng, nếu một trong bốn phương truyền đến khí tức Dương Viêm, thì đó chính là hướng nam, Nhâm Quý Thủy ở Phương bắc, nếu truyền đến một chút thủy khí chính là hướng bắc. . ."
"Vậy cũng được sao?"
Nữ đệ tử họ Lạc kia tỏ ra kinh hãi, có chút bán tín bán nghi hỏi.
"Đọc nhiều sách một chút sẽ rất tốt!"
Phương Nguyên cảm ứng một hồi, cảm thấy đã xác định được, liền quay đầu nhìn Lạc Phi Linh hỏi: "Vừa rồi ngươi đi theo hướng tây cầu viện phải không?"
Lạc Phi Linh khẽ gật đầu: "Phải, ngay từ đầu là chạy hướng tây, về sau không biết hướng nào là hướng tây. . ."
"Nơi đó chính là hướng tây, đi theo ta!"
Phương Nguyên tỏ ra chắc chắn chỉ về một hướng, nhìn Lạc Phi Linh khẽ gật đầu, sau đó quay người đi về phía trước.
"Thật sự lợi hại như vậy?"
Lạc Phi Linh kinh ngạc nhìn Phương Nguyên, chợt nhớ tới điều gì đó, cười nói: "Đây không phải là hướng ta vừa chọn hay sao?"
Phương Nguyên bước nhanh ở phía trước, vẻ mặt có chút xấu hổ, lạnh lùng nói: "Ngươi là đoán mò, có thể giống nhau sao?"
. . .
. . .
"Meo. . ."
Trong lúc hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh tiến về phía tây, phía sau bọn hắn, con mèo trắng kia lại xuất hiện ở trên sườn núi.
Nó nhìn tới Phương Nguyên, trong ánh mắt xuất hiện một chút mê mang, nhưng khi nhìn đến Lạc Phi Linh, vẻ mê mang lập tức biến thành hận ý thật sâu, nó kêu lên một tiếng trầm thấp, sau đó nhanh chóng lặng lẽ nhảy xuống dốc núi, tiến nhập vào màn đêm vô tận. . .
Có điều, trong lúc nó nhảy xuống dốc núi, rõ ràng có thể nhìn ra được, cái đuôi của nó hơi biến dạng, ngoe nguẩy cũng không linh hoạt.