Chương 295: Còn Một Biện Pháp (2)
Nói rồi, nàng quay người đi thẳng ra ngoài trướng.
Lúc đi tới bên cạnh Lạc Phi Linh đang đứng ở cửa ra vào cung trướng, nàng không tự chủ được liền nghiêng người lách ra ngoài cửa.
"Nha đầu kia đến tột cùng là như thế nào vậy?"
Đi trên triền núi bên ngoài cung trướng, trong lòng nàng vẫn còn chưa hết kinh ngạc, thậm chí vẫn còn cảm giác hơi phập phồng lo sợ, nghĩ thầm trong lòng: "Một nha đầu lúc vừa gặp ta chỉ cho rằng là một người bình thường không thể bình thường hơn, không nghĩ tới vậy mà nhìn lầm người rồi, về sau cũng phải lưu tâm một chút mới được. . ."
"Ha ha, Tâm Dao sư muội, nếu ta đoán không lầm, vị đồng môn kia của ngươi. . ."
Trong màn đêm bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Lữ Tâm Dao ngẩng đầu nhìn tới, liền thấy Tiểu Viên sư huynh từ sau một cây đại thụ vòng ra, trên mặt mang theo một nụ cười hờ hững nói: "Có lẽ vẫn cự tuyệt đi?"
"A, tử đệ thủa hàn môn, nói chung cũng chỉ đến như vậy!"
Lữ Tâm Dao cười lạnh một tiếng, nói: "Bản lĩnh không có bao nhiêu, nhưng tính kiêu ngạo lại không thấp, vừa rồi ta đi qua, vốn định khích bác hắn vài câu, không ngờ hắn lại rất bảo thủ. Như vậy cũng tốt, vậy thì cứ chờ thêm đi, dù sao cũng không phải là chúng ta kéo dài thời gian, ta cũng muốn xem thử, chờ tới lúc cuối cùng, hắn có thật sự có quyết đoán trơ mắt nhìn đệ tử Thanh Dương tông chết hết hay không!"
Tiểu Viên sư huynh thở dài: "Nếu hắn thật sự dám ương ngạnh như vậy, tên này cũng liền phế đi, Thanh Dương tông không chứa được hắn!"
Trên mặt Lữ Tâm Dao hiện ra nụ cười lạnh, nói: "Chúng ta chờ cho những tiên môn khác muốn nhắc tới điều kiện gì thì nhắc, nhưng điều kiện của Bách Hoa cốc chúng ta, nhất định phải thêm Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này. Ha ha, tên đệ tử hàn môn này ta hiểu rõ, ta tuyệt không tin trong thời gian ngắn ngủi ba năm, hắn có bản lĩnh từ tạp dịch leo đến vị trí đại đệ tử chân truyền, nhất định là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mang tới chỗ tốt. Hơn nữa trước đó ta đã nhìn qua, một thân pháp lực của hắn quả thực không cạn, huyền công như vậy, hơn hẳn vô số tài nguyên. . ."
Tiểu Viên sư huynh cười lạnh một tiếng: "Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cái gì chứ, chưa hẳn thắng được Liên Hoa Thần Điển của Bách Hoa cốc chúng ta!"
Lữ Tâm Dao nghe vậy, lập tức cười khổ một tiếng, nói: "Tên ngu ngốc nhà ngươi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết kia cũng không phải cho chính chúng ta tu luyện, mà cần phải giao cho tiên môn, lấy được đạo bí pháp truyền thừa này của Thanh Dương tông, bất kể đến tột cùng nó có bao nhiêu uy lực, đều có tác dụng lớn đối với Bách Hoa cốc chúng ta, mà một khi lập xuống công lao này. . . thì vị trí đại đệ tử chân truyền của nhất mạch Phượng Hoàng Đài còn chạy đi đâu được chứ?"
"Nếu là như vậy. . . thì nhất định ta cũng sẽ nhường cơ hội Trúc Cơ lần này cho Tâm Dao sư muội ngươi!"
Tiểu Viên sư huynh cũng cười theo, chỉ có điều trong ánh mắt, dù sao vẫn tỏ ra khinh thường.
"Hai người này đều muốn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!"
Mà cùng lúc đó, trong cung trướng, Phương Nguyên cũng đang day day đuôi lông mày, khẽ than với Lạc Phi Linh: "Ta không đáp ứng!"
Lạc Phi Linh nghe vậy lập tức mở to hai mắt nhìn: "Đương nhiên không thể đáp ứng, bí truyền của tiên môn, há có thể tuỳ tiện cho người. Cho dù là vì cứu trợ đồng môn, nhưng nếu tặng cho người khác, nhất định tiên môn sẽ không tha thứ cho ngươi, về sau sẽ rất nhiều rắc rối đó. . ."
"Kỳ thật đó cũng không phải là chuyện phiền toái nhất!"
Phương Nguyên cười khổ nói: "Phiền phức chính là cho dù ta đáp ứng tất cả điều kiện của bọn hắn, cũng chưa chắc bọn hắn sẽ thực tình cứu viện. . ."
"Vừa rồi nghe bọn hắn nghị luận một hồi, ta cũng coi như hiểu rõ rồi. Những người này a, đoán chừng đều có ý nghĩ xuất công không xuất lực, nếu như ta đoán không lầm mà nói, sau khi ta như đáp ứng điều kiện của bọn hắn, xác thực bọn hắn sẽ xuất binh, nhưng đến thời điểm cứu viện chính thức, mỗi tên gặp được một con ma vật liền đánh đến nửa ngày, thậm chí còn cố ý bị một ít thương vong, đến khi hết thời gian lập tức liền thu binh, kể từ đó, ai cũng không thể chỉ trích bọn hắn, dù sao bọn hắn đã dùng hết toàn lực, chỉ là ma vật quá mạnh mà thôi!"
Lạc Phi Linh nghe vậy liền ngẩn người: "Nói cách khác, bọn hắn cứu viện, nhất định sẽ thất bại sao?"
"Đâu chỉ là thất bại thôi đâu. . ."
Trên mặt Phương Nguyên hiện ra vẻ đùa cợt, thản nhiên nói: "Đồng môn Thanh Dương cuối cùng sẽ chết, mà ta lại đại biểu Thanh Dương tông đáp ứng bọn hắn nhiều điều kiện như vậy, thậm chí bọn hắn còn sẽ bắt ta ký huyết khế. Đến lúc đó, cho dù cứu viện thất bại, đệ tử Thanh Dương tông chết sạch, nhưng huyết khế này vẫn còn, Thanh Dương tông vẫn thiếu nợ bọn hắn, nếu như bọn hắn đến đòi, ngươi nói Thanh Dương tông có thể không trả được sao?"
"Đó. . . Đó không phải ném đá xuống giếng sao?"
Ngay cả Lạc Phi Linh cũng sợ ngây người: "Ta vốn nghĩ bọn hắn vô sỉ, nhưng không nghĩ tới lại vô sỉ như vậy!"
"Chuyện thường tình của con người mà thôi!"
Phương Nguyên chỉ lạnh nhạt nói một câu, vẻ mặt ngược lại vẫn bình tĩnh, tựa hồ đang lo lắng gì đó.
Một lát sau, Lạc Phi Linh mới thận trọng nói: "Phương Nguyên sư huynh, nếu như việc này thật sự không thành công. . ."
"Việc này đương nhiên sẽ không thành công. . ."
Phương Nguyên khe khẽ thở dài, nói: "Cho nên ta cũng không cầu viện nữa, dùng biện pháp khác giải quyết vấn đề đi!"
Lạc Phi Linh lập tức ngẩn người: "Biện pháp gì?"
Phương Nguyên không trả lời thẳng, chỉ là nhẹ giọng nói: "Ta cần một kiện pháp bảo phi hành, địa đồ, cùng. . ."
Hắn vẫn chưa nói hết, đã thấy Lạc Phi Linh ngơ ngác mở ra một cái túi càn khôn trong tay. Chỉ mới lướt nhìn vào bên trong, Phương Nguyên liền lập tức trợn tròn mắt, đồ vật trong này, vậy mà tất cả mọi thứ hắn cần đều có, thậm chí so với suy nghĩ của hắn còn nhiều hơn.
Hắn lập tức nhìn Lạc Phi Linh như gặp quỷ vậy: "Ngươi lấy được từ nơi nào?"
Lạc Phi Linh ngây ngốc nói: "Lúc ngươi cãi nhau với bọn hắn, ta liền đi tới chỗ đệ tử Bách Hoa cốc trộm. . ."
Phương Nguyên mắt trợn tròn: "Ngươi cũng nghĩ đến biện pháp này sao?"
Lạc Phi Linh có chút xấu hổ cười cười, nhỏ giọng nói: "Ta. . . ngay từ đầu đã có ý này!"