Chương 301: Chỉ có chạy trối chết (2)
Phương Nguyên nghe xong, trong lòng bỗng chấn động, một loại tâm tình khác chậm rãi bay lên.
Khi cõng Lạc Phi Linh giết ra từ đại triều ma vật, nhục thể của hắn tiêu hao quá mức, đã tiếp cận tới biên giới chuẩn bị sụp đổ. Vết thương này thoạt nhìn không nặng, thậm chí Phương Nguyên còn có thể giả như mình không bị thương. Chỉ có điều cả hắn và Lạc Phi Linh đều biết, loại vết thương thân thể này là vết thương ngầm, muốn trị liệu phiền phức vô cùng, thậm chí rất có thể sẽ lưu lại ảnh hưởng vĩnh viễn.
Mặc dù bản thân Phương Nguyên cũng hiểu đạo lý này, thế nhưng sau khi đi tới Bách Hoa cốc, hết chuyện này tới chuyện khác phát sinh, hắn vẫn luôn không có thời gian để cân nhắc tới chuyện này. Mãi cho tới hôm nay, trong lúc lơ đãng nghe Lạc Phi Linh nhấc lên, trong lòng hắn mới bỗng nhiều thêm một loại cảm giác kỳ lạ!
Sinh ra gần hai mươi năm, cũng không phải chưa từng có người nào quan tâm tới bản thân mình, thậm chí người như vậy còn không ít. Lúc ở Tiên Tử đường có Chu tiên sinh, lúc làm tạp dịch có Tôn quản sự, quả ớt nhỏ. Sau khi vào tiên môn, cũng có Tiểu Kiều sư muội cùng với các vị chấp sự và trưởng lão...
Nhưng dù sao sự quan tâm của bọn hắn cũng không giống với người trước mặt này!
Chuyện này cũng khiến Phương Nguyên hơi thất thần, nhưng sắc mặt hắn vẫn không có quá nhiều biến hóa, ngay cả khi trong lòng sơn hô hải khiếu, nét mặt vẫn thản nhiên đã quen.
"May mà ngươi thông minh, mang theo mặt nạ, cho dù có lộ hành tung cũng sẽ không bị người phát hiện thân phận..."
Im lặng một hồi hắn mới mở miệng cười, khen Lạc Phi Linh một câu.
Lạc Phi Linh đang có chút rầu rĩ không vui lập tức vui vẻ, cười nói: "Đúng không? Ha ha, Phương Nguyên sư huynh, ngươi xem hai người chúng ta mỗi người một mặt nạ, có giống hai tên đạo tặc sống mái tung hoành thiên hạ? Hiện tại phỏng chừng chúng ta đã nổi tiếng trong tứ đại tiên môn, chi bằng làm ra tên tuổi càng vang dội hơn một chút... Ừm, hai người chúng ta liên thủ, vô địch thiên hạ, cứ gọi là Hắc Phong Song Sát, thế nào?"
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, nói: "Hình như cái tên này đã bị người chiếm..."
Lạc Phi Linh cũng nhíu mày: "Vậy ta phải nghĩ lại cẩn thận..."
Hai người vừa nói vừa phóng nhanh như chớp, gấp gáp chạy về hư không phía trước.
Lúc này, chúng đệ tử Thượng Thanh sơn phía sau cũng đang đuổi theo, chẳng qua pháp bảo của mọi người đều không chênh lệch bao nhiêu, hiện tại so tốc độ, liền coi ai có thể khống chế pháp bảo thành thạo hơn, pháp lực hùng hồn hơn. Dựa vào điểm này, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh không thua kém bất kỳ người nào. Khả năng khống chế pháp bảo của Lạc Phi Linh quả thực đã đạt đến mức tùy tâm sở dục, tốc độ chạy về phía trước cũng không quá chậm. Mà Phương Nguyên lại có pháp lực hùng hồn, từng đạo Huyền Hoàng khí trút vào bên trong pháp bảo, quả thực như không bao giờ ngừng, lúc nào cũng có thể giữ vững tốc độ nhanh nhất!
Vào tình huống này, đương nhiên đệ tử Thượng Thanh sơn không thể đuổi kịp bọn hắn, trái lại khoảng cách càng kéo càng xa.
Chẳng qua lúc này nếu hai người bọn hắn đã hiện thân, chúng đệ tử Thượng Thanh sơn cũng bắt đầu truyền ra tin tức, thông báo phương hướng và vị trí đại thể của bọn hắn cho các đại tiên môn, yêu cầu đệ tử các đại tiên môn đồng thời tới đây chặn đường...
Hôm nay các đại tiên môn đều đã điều động, đại bộ phận nhân mã đều đã đi tập kết, chuẩn bị gấp rút tiếp viện Thanh Dương tông. Nhưng bọn hắn chí ít cũng điều ra một đội đệ tử, đặc biệt chịu trách nhiệm tróc nã Phương Nguyên và Lạc Phi Linh. Hiện tại mấy đội đệ tử này nhận được truyền tin của đệ tử Thượng Thanh sơn, đều đã sớm chen chúc mà đến, bao vây chặn đánh trên đường Phương Nguyên và Lạc Phi Linh chạy trốn, kiểu gì cũng phải khiến quãng đường của bọn hắn biến thành nguy hiểm trùng trùng!
"Trước đi hướng bắc đi, sau đó lại rẽ hướng tây, để bọn hắn cho rằng chúng ta sẽ trực tiếp trở lại lãnh địa Thanh Dương tông!"
Tại thời điểm này, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều không khẩn trương, rất nhanh bọn hắn đã định ra kế sách. Trước phóng về phía bắc, tình thế cực nhanh, rất mau đã đi qua vị trí đệ tử Thượng Thanh sơn truyền lại cho các đệ tử tiên môn khác. Chẳng qua ngay vào lúc chúng đệ tử đều cảm thấy bọn hắn đã nắm rõ con đường của hắn và Lạc Phi Linh, hai người lại không chút hoang mang, tùy Phương Nguyên thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết ẩn núp trong một sơn cốc.
Hắn vừa thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết, khí cơ bí ẩn đi, mắt thường khó có thể thấy được. Không được thời gian uống cạn một chung trà, chúng đệ tử Thượng Thanh sơn đã bay vút qua đỉnh đầu bọn hắn, hô to hô nhỏ đuổi tới đằng trước, lại không hề hay biết thật ra hai người bọn họ đang núp dưới chân.
Mà đợi khi bọn hắn đi qua rồi, Phương Nguyên mới lại bay lên, theo Lạc Phi Linh trực tiếp chạy về phía tây.
Thủ đoạn đấu tâm cơ đào mệnh bực này khiến Lạc Phi Linh rất hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ hồng lên, dường như rất nghiện.
"Ai, vì sao đám người kia lại đần như vậy, chỉ vậy đã bị lừa rồi?"
"Đều là đệ tử tiên môn, đương nhiên có thể tránh thì tránh, tránh cho ác chiến. Nếu không chẳng lẽ chúng ta phải một đường giết qua hay sao?"
Phương Nguyên bất đắc dĩ cười khổ, lại cũng quen với tính tình hồ nháo của Lạc Phi Linh.
Hai người như u linh trốn tới phương tây. Hiện tại mấy đại tiên môn đều bị bọn hắn lừa gạt, dọc theo con đường này ngược lại thanh tĩnh hơn rất nhiều. Chẳng qua đang lúc bọn hắn chuẩn bị nhất cổ tác khí, vọt thẳng vào lãnh địa Thanh Dương tông ma vân dũng động, chợt nhìn thấy phía trước áng mây tung bay, vân chưng vụ cuộn, hệt như từng đóa hoa phóng ra giữa trời đêm, hoành không ngăn cản lối đi!
"Phương Nguyên, ngươi thật cho rằng một chút thủ đoạn nhỏ của ngươi có thể lừa dối chúng ta?"
Theo một tiếng hét lớn này, trong mây, Tiểu Viên sư huynh mặc bạch bào thêu lá sen hiện ra thân hình, vẻ mặt phẫn hận không thể nói được thành lời. Mà ở bên cạnh hắn, Lữ Tâm Dao mặc váy thêu hoa thược dược cùng với nhất mạch mười mấy đệ tử Bách Hoa cốc đều hiển lộ ra thân hình, đã kết thành đại trận. Nguyên một đám vẻ mặt bất thiện, nổi giận đùng đùng nhìn lại.
Lạc Phi Linh lấy làm kinh hãi: "Lại có thể bị bọn hắn ngăn cản, Phương Nguyên sư huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Phương Nguyên nói: "Giết qua!"