Chương 312: Trong khoảnh khắc, nhất mộng vô niên (1)
Trong lúc vô tri vô giác, đã đến một tiên môn cổ xưa. Phương Nguyên hoặc là cái người trong mộng kia đã bắt đầu tu hành chân chính ở nơi này. Hắn biết tầm quan trọng của đạo lực, cố gắng của hắn cũng vượt xa những người khác. Trong tiên môn đương nhiên cũng có một số chuyện không hài lòng, nhưng so sánh với những chuyện hắn gặp phải trước đây thì nó chẳng là gì. Hắn trở nên im lặng, cũng biến thành càng hung ác độc địa hơn. Đối với bất kỳ người nào hắn cũng mỉm cười, nhưng khi đối phương trở thành chướng ngại cản đường hắn, hắn sẽ không do dự đâm đối phương một đao. Chỉ cần bản thân có thể thu được nhiều tài nguyên hơn, nhận được công pháp, pháp bảo cường đại hơn, hắn có dùng hết mọi thủ đoạn để tranh thủ. Chỉ cần mình có thể trở nên cường đại, chỉ cần không phải hoảng hốt nữa...
Cứ vậy mấy trăm năm chậm rãi trôi qua, hắn đã trở thành tu sĩ cảnh giới Kim Đan nổi tiếng một phương, cũng có một vị đạo lữ dịu dàng, đã trở thành đại tu sĩ một phương người người hâm mộ. Nhưng cuối cùng lão thiên vẫn bất công như thế, tu vi của hắn xuất hiện vấn đề, hắn tẩu hỏa nhập ma. Sau đó tất cả tình cảnh đều xuất hiện biến hóa, hắn ở nguyên trong thạch thất không thể đi đâu được, ngay cả nhúc nhích cũng không cách nào nhúc nhích...
Tất cả mọi người đang chờ hắn chết, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại bất tử.
Dưới loại trạng thái này, hắn sống qua một trăm năm, dùng một hơi để tồn tại, biểu hiện sự không cam lòng của bản thân mình.
Nhưng hắn không chịu chết lại khiến người khác không chờ được. Vào lúc Đồng nhi đẩy hắn ra ngoài phơi nắng, phảng phất như đã trượt tay một cái. Hắn bị đẩy vào đáy vực, đó là Ma nhai, phía dưới có vô số yêu thú, cho dù là ai ngã xuống cũng sẽ không có kết cục tốt!
Huống chi là một người thân thể tàn phế già yếu không thể động đậy như hắn?
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn còn sống, vận khí của hắn thật sự tốt tới không thể tốt hơn. Phảng phất như vào thời khắc sinh tử, thân thể được có chút biến hóa, hắn lại có thể động. Vì vậy hắn như dã thú cắn xé với yêu thú, cắn chết đám yêu thú muốn ăn hắn, cũng ăn huyết nhục của bọn nó mà sống. Mấu chốt hơn là hắn lại có thể thu được truyền thừa của tiên gia thượng cổ, giải quyết xong vấn đề tẩu hỏa nhập ma của hắn. Hắn không chỉ khôi phục tu vi, còn nhất cử kết thành Nguyên Anh. Vì vậy, hắn nhảy lên Ma nhai, về tới tiên môn...
Sau đó hắn đã rõ ràng, thì ra đạo lữ của mình là kẻ đầu têu đứng sau màn.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng chỉ không muốn tiếp tục ở cùng một tên tàn phế như mình thêm nữa...
Nàng và đại đệ tử của mình...
Vì vậy, hắn đã treo đạo lữ của mình, còn có đại đệ tử của mình lên...
Tiên môn kinh hãi, đều tới khuyên nhủ, cho rằng hắn không nên làm như vậy, có thất tiên gia phong...
Hắn nhìn những khuôn mặt giả nhân giả nghĩa trước mắt, hỏi: Trước đó khi ta biến thành phế nhân, bị người làm hại, các ngươi đã ở đâu?
Lửa giận khó có thể tiêu tán, hắn lại đối đầu với tiên môn. Sau đó dưới cơn giận dữ, hắn động tay với những tôn trưởng của tiên môn kia. Sau đó hắn mới phát hiện, thì ra bọn hắn cũng nhỏ yếu như vậy. Hắn mượn uy thế của Nguyên Anh trực tiếp hủy diệt toàn bộ tiên môn này, giết sạch toàn bộ!
Bắt đầu có cao thủ tiên đạo đuổi giết hắn, chỉ trích hắn là ma đầu!
Hắn giết sạch tất cả những người đó!
Trong quá trình này hắn chợt phát hiện, thì ra hắn lại cường đại như vậy, đã vậy sao ta không chinh chiến thiên hạ?
Vì vậy hắn bắt đầu chinh phục cường giả khắp nơi, tự xây đạo thống, tranh phong với chư đại tiên môn, tranh phong với nhiều loại cường địch. Hắn phát hiện, bản thân mình càng chiến càng cường, càng chiến càng hận. Hắn hận toàn bộ người chắn trước mặt mình, vì thế đã giết hết tất cả bọn hắn đi, đạo thống cũng bị diệt. Hắn luyện hóa hài cốt đám người dám đối địch với chính mình, thần hồn thì nhốt lại, hóa thành khôi lỗi, vĩnh viễn quỳ trước người mình...
Hắn đã giết ngũ đại chưởng đạo, hắn đã giết thập đại ma tướng...
Hắn thu phục Thập Địa Thần Ma, hắn ám sát Hỗn Lăn Đạo đạo chủ, ăn cắp đạo quả của đối phương...
Cuối cùng hắn vẫn từng bước từng bước, dần dần đi tới đỉnh phong thế giới, trở thành một trong những tồn tại cường đại nhất thế gian này. Thế gian đã không còn người nào có thể tùy tiện uy hiếp hắn. Mà tu vi của hắn cũng đạt tới cảnh giới trước nay chưa từng có. Hắn chạm tới tiên đạo mờ mịt, trong nội tâm hắn cũng đã tuôn ra đại đạo của mình. Từ đó trở đi, hắn đổi tên thành Đạo Thành Không. Bởi vì dưới cái nhìn của hắn, tất cả đại đạo kết cục cuối cùng đều là không, chỉ có đại đạo thành không hết thảy mới có một kết cục an nhiên...
Hắn cảm thấy khi bản thân mình đi đến cuối con đường đại đạo này, sở cầu cả đời của mình rốt cục cũng có một kết quả.
Sau đó đại kiếp nạn đã đến...
Đại kiếp nạn mỗi ba ngàn năm phủ xuống một lần này rốt cục cũng lại đến...
Hắn đón lấy ma tức hắc ám từ trên trời giáng xuống, hắn dùng một thân tiên đạo phủ đầy bầu trời...
"Ngươi là ai?"
Hắn mơ hồ nghe được trên chín tầng trời vô tận có một ý chí đang hỏi.
Hắn liền hô to: "Ta chính là Chí Tôn Đạo Thành Không..."
Giọng nói kia lần thứ hai vang lên: "Ngươi là ai?"
Hắn liền hô to: "Ta chính là tự cao tự đại bất tử bất diệt Chí Tôn Tiên Vương Đạo Thành Không..."
Nhưng giọng nói kia vẫn đang hỏi: "Ngươi là ai?"
Phương Nguyên đột nhiên tỉnh ngộ lại, giọng nói kia là đang hỏi mình, hắn đang hỏi mình là ai...
Trong nội tâm có vô số giọng nói đang kêu lên theo ý chí kia: "Ta chính là Đạo Thành Không..."
"Ta là Đạo Thành Không..."
"Ta là thiếu gia Lộ gia nghèo túng, ta là Đạo Thành Không đã chôn cất hủy diệt hết thảy..."
Phương Nguyên mơ hồ cảm thấy chỉ cần bản thân mình hô lên một câu nói kia, vậy đại kiếp nạn cũng sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa. Hắn có thể chiến thắng đại kiếp nạn, hắn có thể có được tất cả, nhận được tất cả đã tích lũy hơn ngàn năm nay. Từ đó, hắn lại có thể tiêu dao thế gian, vượt lên trên chúng sinh. Hắn sẽ không còn bất kỳ đối thủ nào, cũng không có bất kỳ ràng buộc gì, chỉ có tiêu dao vô tận đang chờ đợi mình...