Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 339 - Chương 339: Nên Rời Đi (1)

Chương 339: Nên Rời Đi (1)
"Phương Nguyên sư huynh..."

Đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đều la lên, định liều mạng chạy tới.

Nhưng ở thời điểm này, bằng vào tu vi của bọn hắn, muốn xuyên qua giữa bầy ma vật đông như vậy, căn bản không có khả năng!

"Cô cô, lần thứ 194..."

Tại thời khắc này, sắc mặt Lạc Phi Linh cũng trở nên ngưng trọng, đột nhiên trong lòng mặc niệm một tiếng, hai cái nạng ấn mạnh xuống mặt đất một cái, trực tiếp nhảy ra ngoài đại trận. Giữa không trung, nàng đang định mặc niệm tâm chú, thôi động một loại bí pháp nào đó để đuổi tới cứu Phương Nguyên...

"Đệ tử Thú Linh tông, xông lên..."

Nhưng nàng còn chưa kịp niệm tâm chú, chợt nghe thấy một tiếng quát lên.

Xa xa, chỉ thấy đệ tử Thú Linh tông đang canh giữ ở phía ngoài cùng đồng thanh rống to, bọn hắn bởi vì chiến pháp đặc thù, vốn thích hợp chiến đấu giáp lá cà với ma vật nhất, nên đương nhiên lúc này đang đảm nhiệm canh giữ ở phía ngoài cùng, cho nên, bọn hắn cũng là những đệ tử tiên môn cách Phương Nguyên gần nhất. Lúc đầu cả đám bọn hắn đều hận Phương Nguyên muốn chết, nhưng vào lúc này, cũng không biết là ai rống to một tiếng, bọn hắn chợt phản ứng lại!

Hầu như không kịp suy nghĩ gì, tất cả mọi người lập tức giết về phía trước. Bọn hắn trực tiếp rời khỏi đại trận hộ thân, vọt vào bên trong triều cường ma vật, sau đó xông thẳng tắp về phía trước, tất cả ma vật ven đường đều bị chiến thú chi hồn trước người hất bọn họ bay ra. Vậy mà bọ họ thật sự đuổi tới nơi trước khi Phương Nguyên rơi xuống, sau đó đồng thời giơ cao hai tay!

"Rầm..."

Phương Nguyên vừa đúng lúc rơi xuống, tiếp xúc với thân thể, lại là màn linh quang mềm nhũn.

Hắn tận lực hé mắt ra, liền nhìn thấy mình rơi xuống trên lưng một con sói to lớn, vốn tưởng là ma vật, khong ngờ lại phát hiện cái lưng sói này không có mảy may khí cơ tà dị, chỉ là chiến hồn do linh quang huyễn hóa thành. Lúc này hắn mới hiểu ra là mình được đệ tử Thú Linh tông đỡ lại, sau đó lại thấy bảy tám hán tử bảo hộ hắn ở giữa, vừa rống giận vừa xông ra ngoài.

"Các sư huynh Thú Linh tông, ta đến mở đường cho các ngươi..."

Phía trước, lại xuất hiện thân ảnh đệ tử Thượng Thanh sơn giết tiến vào trong đám ma vật, tiếp ứng nhóm đệ tử Thú Linh tông này.

"Có Huyền Kiếm tông ta hộ pháp, các ngươi cứ việc an tâm trở về!"

Chung quanh có vô số ma vật lao đến nhóm đệ tử Thú Linh tông này, nhưng rất nhanh liền có mấy đạo kiếm quang bay tới, bảo vệ phải trái, hình thành từng tầng từng tầng phòng ngự, che chắn cho mấy vị đệ tử Thú Linh tông, vọt thật nhanh trở về bên trong đại trận...

"Trời ạ, sao hắn lại thụ thương nặng như vậy?"

"Mau cho hắn ăn Bách Hoa Đan..."

Trong đại trận, đệ tử Bách Hoa cốc cũng tiến lên đón, xem xét thương thế Phương Nguyên. Vừa nhìn bọn họ lập tức kinh hãi, không có nửa phần do dự liền lấy đan dược trân quý nhất của Bách Hoa cốc ra, nhanh chóng nhét vào trong miệng Phương Nguyên, sau đó giúp hắn luyện hóa...

Trong lúc mơ mơ màng màng, Phương Nguyên cảm thấy có vô số đầu ngón tay mềm nhũn sờ tới sờ lui trên người mình, dò xét thương thế. Sau đó liền có người cạy miệng của mình, nhét cho mình một viên đan dược ngọt ngọt. Dược tính loại đan dược này phát tán cũng là cực nhanh, rất nhanh đã hắn đã đã cảm nhận được thân thể ấm áp dần lên, ngay cả nhục thân bị xé rách đau đơn khắp nơi nơi cũng dần dần biến mất...

"Phương Nguyên sư huynh..."

"Các ngươi..."

Lúc đệ tử Tiểu Trúc phong chạy tới nơi, Phương Nguyên đã được đệ tử tứ đại tiên môn vây đầy xung quanh, bọn hắn biết đệ tử tứ đại tiên môn bất mãn Phương Nguyên, lúc này đều cảm thấy có chút lo lắng, muốn nhận người mang về, lại sợ đệ tử tứ đại tiên môn không chịu...

"Đưa hắn về bên trong Vân Đài nghỉ ngơi đi..."

Mấy vị nữ đệ tử Bách Hoa cốc lúc này liền đưa Phương Nguyên tới, cũng dặn dò người dẫn đầu mọi người là Tiểu Kiều sư muội: "Hắn rõ ràng đã bị ám thương, trước đây không hiện, hiện tại mới bộc phát đi ra, lại còn nuốt Phong Ma Đan, nhục thân đã bị xé rách thê thảm. Mặc dù đã uống Bách Hoa Đan của Bách Hoa cốc chúng ta, song vẫn rất khó có hiệu quả ngay lập tức, sau khi các ngươi trở về, nhớ kỹ cho hắn uống Thanh Tâm Hoàn... còn có Bảo Chi Tán!"

Tiểu Kiều sư muội chỉ cảm thấy choáng váng, ngơ ngác hỏi: "Vì sao muốn uống Bảo Chi Tán?"

Nữ đệ tử Bách Hoa cốc kia khinh thường liếc nàng một cái , nói: "Dùng thuốc khác trị thương, sẽ lưu lại sẹo!"

Tiểu Kiều sư muội lập tức hổ thẹn không thôi, cuống quít cùng với những đệ tử Tiểu Trúc phong khác đỡ Phương Nguyên đi vào bên trong Vân Đài.

"Ha ha, ai có thể ngờ tới chứ?"

Những đệ tử chân truyền đang lơ lửng trên bầu trời, thấy Phương Nguyên đã được đệ tử tứ đại tiên môn cứu, cũng đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó bọn hắn liếc nhau một cái, trên mặt cả bọn đều hiện ra nụ cười khổ: "Cái danh hiệu đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn này, vậy mà lại bị hắn đoạt mất..."

"Nếu lời đồn không sai, hẳn là hắn mới tu hành được ba năm đi?"

Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc quay đầu nhìn Mạnh Hoàn Chân, cười khổ nói: "Mới tu hành được ba năm, đã có bản lĩnh bực này, chẳng lẽ hắn là con riêng của vị trưởng lão tiên môn nào đó của các ngươi, thậm chí là con riêng tông chủ, được ngầm bồi dưỡng, nên mới có bản lĩnh bực này?"

"Hàiiii..."

Mạnh Hoàn Chân thở dài một tiếng, cười nói: "Ngay cả ta hiện tại cũng không nhịn được nghĩ như vậy!"

Mặc dù ngoài miệng cười đùa với nhau, nhưng trong lòng bọn hắn rõ ràng vẫn còn sợ hãi không thôi...

Bất kể như thế nào, con Ma Ưng kia chết thật là tốt!

Ma Ưng chết rồi, bọn hắn liền không hẳn phải chết...

Mặc dù, khiến bọn hắn có chút khó có thể tin chính là, người giết chết Ma Ưng lại là tên Phương Nguyên này...

Nhưng hồi tưởng màn xuất thủ vừa rồi của Phương Nguyên, bọn hắn cũng cảm thấy, một kiếm kia đúng là không thể bắt bẻ được...

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Sau khi cười khổ một tiếng, bọn hắn cũng không nhiều lời nữa, mà đồng thời quay người, đánh về phía con Ma Ưng đang ngấp ngoải nằm trên mặt đất kia. Vô số đạo linh quang đều toàn bộ nện lên người nó, con Ma Ưng vùng vẫy mấy lần cuối cùng, rồi dần dần bất động...

Khói bụi chung quanh rốt cục, cũng chậm rãi lắng xuống!

Sau đó bọn hắn đều khẽ thở phào, rồi bỗng nhiên cao giọng kêu lên: "Ma Khôi đã diệt, quần ma không đầu, giết!"
Bình Luận (0)
Comment