Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 368 - Chương 368: Say Mèm Ba Ngày (1)

Chương 368: Say Mèm Ba Ngày (1)
Đưa tiễn xong Nhiếp Hồng Cô, còn lại an bài liên quan tới hai người Quan Ngạo và Hậu Quỷ Nhi liền đơn giản hơn nhiều.

Quan Ngạo gần đây vô cùng bận bịu. Trong lần Ma Tức hồ thí luyện này, hắn đã luyện hóa một gốc Già Lam Thảo, tu vi đột nhiên tăng mạnh, cộng thêm hắn trời sinh thần lực, tu vi cũng đã đột phá ngưỡng cửa từ Luyện Khí tầng sáu đến tầng bảy. Có thể nói, kẻ vốn là con rơi của tiên môn như hắn, bây giờ cũng đã lọt vào tầm mắt của các trưởng bối trong tiên môn. Tứ phong ngũ viện Thanh Dương tông đều biểu lộ ý tứ muốn lại một lần nữa thu hắn làm môn đồ, hảo hảo dạy dỗ hắn, có điều Quan Ngạo chỉ một mực muốn lưu lại Tiểu Trúc phong để tu hành.

Khi hắn nói ra những lời này, thậm chí không cần Phương Nguyên phải gật đầu, Vân trưởng lão đã bật cười ha hả mà đáp ứng.

Có thể tưởng tượng được, lần trở về này, e rằng hắn cũng sẽ không thiếu tài nguyên nữa, quả thực là rất khác so với trước kia.

Đương nhiên, trừ việc đó ra, Phương Nguyên cũng đã chuẩn bị một phần tài nguyên phong phú cho hắn.

Đương nhiên, hắn sẽ tự mình hưởng dụng phần tài nguyên này, hay là tiếp tục tiêu hao trên người muội muội hắn, thì đó lại là sự tình của hắn.

Hậu Quỷ Nhi thì lại càng khác người. Trong số mấy vị viện binh mà Phương Nguyên tìm đến, người khác bình thường đều đàm luận điều kiện thật tốt, duy chỉ có tên này không có.

Hắn bị Phương Nguyên sinh sinh kéo tới, cho nên Phương Nguyên cũng không cần thực hiện cam kết gì với hắn, nhiều nhất là cho hắn một chút tài nguyên, để hắn lưu lại Tiểu Trúc phong tu hành là được. Đương nhiên, hiện tại hắn cũng có sự tình bận rộn của mình, nghe nói từ khi rời khỏi Ma Tức hồ, hắn đã không còn nhìn chằm chằm các sư muội sư tỷ, mà hằng ngày chăm chăm cản đường Lạc Phi Linh, chờ xem nàng sẽ làm gì mình...

Có người trong lúc vô tình nhìn thấy, trên tay tên sấu hầu tử này giống như nhiều hơn một bức tranh, mỗi ngày hắn đều ngơ ngác ngây người nhìn xem bức chân dung này!

Theo lời người nhìn thấy nói, bức họa kia vẽ một nữ tử... khá là xấu!

"Lục sư huynh, lúc trước ta đã từng đáp ứng nhường cơ hội Trúc Cơ này cho ngươi, bây giờ cũng nên thực hiện!"

Người cuối cùng Phương Nguyên mời tới chính là Lục Thanh Quan.

Vị đệ tử mù mắt xuất thân từ Phù Đạo viện này, kỳ thật có tạo nghệ cực cao trong thôi diễn đạo thuật.

Lần này ở trong Ma Tức hồ, hắn cũng giúp Phương Nguyên không ít việc. Lúc trước những người khác đều không biết Phương Nguyên rốt cuộc dùng điều kiện gì để đả động hắn. Kỳ thực cũng rất đơn giản, đó chính là một cơ hội để Trúc Cơ.

Lục Thanh Quan đã mù hai mắt, nếu như muốn chữa tốt hai mắt thì chỉ có Trúc Cơ mới lành lại được.

Nhưng sau khi hắn mù hai mắt, thực lực bị ảnh hưởng thật nhiều, nếu chỉ dựa vào bản thân hắn, có lẽ cả đời cũng không thể nào tích lũy đủ công đức cần thiết để đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan trong tiên môn! Bởi vậy, lúc ấy Phương Nguyên đã nói với hắn rằng, nếu hắn chịu đi vào Ma Tức hồ với mình một lần, mình sẽ nhường cơ hội Trúc Cơ của mình cho hắn.

Đương nhiên, tiền đề là Phương Nguyên phải thuận lợi dẫn theo đám đệ tử Tiểu Trúc phong thông qua hồi thí luyện này...

"Cái đó thì không cần!"

Lục Thanh Quan biểu hiện mười phần lạnh nhạt với chuyện này. Hắn nhẹ nhàng phất phất tay, nhẹ cười nói: "Trong Ma Tức hồ lần này, ta cũng làm được chút chuyện, tất cả đều được đồng môn nhìn thấy. Lần này tiên môn sẽ lựa chọn hơn mười người trong số những đệ tử bình thường của ngũ đại tiên môn để ban cho cơ hội Trúc Cơ. Đã có trưởng lão tới nói cho ta biết, trong số hơn mười người này có tên của ta, nên không cần lãng phí cơ hội này của Phương Nguyên sư huynh nữa. Hiện tại ta cũng cảm ứng được, tu vi của ngươi cũng đã đạt đến Luyện Khí đỉnh phong, có lẽ cũng cần dùng tới!"

"Thì ra là thế, vậy thì xin chúc mừng..."

Phương Nguyên nghe xong cũng cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, sau đó liền nói lời cảm tạ với Lục Thanh Quan.

Hai người lại nói thêm mấy câu, đều nhạt toẹt như nước, chạm đến là thôi, nhưng phần giao tình này dù sao vẫn đã kết liễu rồi.

"Sự tình đến bây giờ, những lời hứa trước khi thí luyện, xem như đều đã bồi thường xong đi?"

Sau khi đưa tiễn Lục Thanh Quan, Phương Nguyên mới thật dài thở một hơi, tính toán một phen, cũng không thấy có điểm sơ hở nào nữa.

Đệ tử Tiểu Trúc phong thông qua thí luyện, không chỉ thu hoạch được đại lượng tài nguyên, mà số người sống sót thậm chí còn nhiều hơn những phong khác, cũng chứng minh được thực lực của mình trong hồi thí luyện này, cũng chứng minh rằng mình có tư cách để tự thành một phong. Đây cũng là những gì lúc đầu Phương Nguyên hứa với bọn hắn, còn đám người Nhiếp Hồng Cô, Lục Thanh Quan, cũng thực hiện được tâm nguyện, nhận được như yêu cầu.

Việc đã đến nước này, Phương Nguyên chỉ còn cần cân nhắc một chuyện.

"Ta không cần cơ hội Trúc Cơ này, hiện tại còn dư một phần trong tay, đem tặng cho ai thì tốt đây?"

Đối với bất kỳ vị đệ tử tu hành nào thì Trúc Cơ cũng đều là đại sự!

Đây là ngưỡng cửa đầu tiên bọn hắn đối mặt sau khi bước lên con đường tu hành.

Không chỉ là tu vi, mà còn là là thân phận và địa vị.

Chỉ cần có thể Trúc Cơ, bất luận dùng phương pháp gì, nhân sinh từ đó cũng đều sẽ trở nên khác biệt.

Nếu là người trẻ tuổi trúc cơ, vậy thì không ai không phải là thiên kiêu nhân tài mà tiên môn trọng điểm bồi dưỡng.

Cho dù tuổi tác già một chút, không đủ để tiên môn trọng điểm bồi dưỡng, vậy thì cũng có thể rời khỏi tiên môn, thành lập một phương thế gia, làm một vị Tiên Sư cao cao tại thượng, sau đó tiếp tục nghĩ biện pháp bồi dưỡng hậu bối của mình. Mặc dù chưa chắc có thể bồi dưỡng được thiên kiêu đạo tử gì đó, nhưng ít nhất sẽ kéo dài phúc phận cho gia tộc mình, còn bản thân hưởng thụ mấy trăm năm thanh phúc là chuyện không thành vấn đề...
Bình Luận (0)
Comment